Thư viên Viêm Dương, đại điện trung tâm!
“Lý sứ giả, chuyện này không thể châm chước một chút sao?”
“Thần Lực cảnh đã có thể làm thầy ở thư viên Viêm Dương.”
Diệp Hàn đi đến ngoài điện đã nghe thấy trong đó truyền ra giọng nói bất đắc dĩ của viện chủ Tô Khiếu Thương.
“Châm chước? Tô Khiếu Thương, ngươi coi quy định của thư viện Luân Hồi là cái gì?”
Một giọng nói trẻ trung nhưng lạnh lẽo truyền ra: “Nếu không ai bước vào Thần Lực cảnh thì ta phải trở về, không cần lãng phí thời gian.”
Lúc này Diệp Hàn liền nghe thấy giọng của sư phụ vang lên: “Lý Khải, ta biết rõ thư viện Luân Hồi, sẽ không có quy định như vậy, ngươi chỉ là một đệ tử bình thường phụ trách việc này mà dám tự ý tạo giả quy định.”
“Mạc Khinh Nhu!” Giọng nói trẻ tuổi kia lập tức tràn ngập trào phúng: “Ngươi khinh thường thân phận đệ tử bình thường của ta? Ngươi cũng chỉ là một kẻ thất bại bị loại bỏ vào chín năm trước thôi mà dám nói bừa về quy định của thư viện Luân Hồi.”
Diệp Hàn đứng ngoài điện không khỏi siết chặt nắm tay, bước vào đại điện.
Hắn lập tức nhìn thấy một người trẻ tuổi chừng 23-24 ngồi xếp bằng trên cùng của đại điện, dù là viện chủ Tô Khiếu Thương cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh
Người trẻ tuổi kiêu ngạo ương ngạnh, ăn nói không kiêng nể gì: “Còn về quy định của thư viện, lời Phong sư huynh nói chính là quy định, lời Doãn sư tỷ nói chính là quy định, ngươi khó chịu có thể tiến đến thư viện Luân Hồi cáo trạng, nhìn xem có thể tạo nên bọt sóng gì không.”
Cả tòa đại điện lập tức yên tĩnh, mọi người ngửa đầu nhìn Lý Khải, cả viện chủ cũng không dám nhiều lời.
Mọi chuyện đều có nhân quả, không có lửa làm sao có khói!
Tô Khiếu Thương biết thân phận của Mạc Khinh Nhu, hạn chế Thần Lực cảnh mới có thể tiến đến thư viện Luân Hồi lần này căn bản là làm khó dễ thầy trò Mạc Khinh Nhu.
Nhưng cho dù Tô Khiếu Thương là viện chủ của phân viện thư viên Viêm Dương cũng không thể xoay chuyển việc này.
Đối mặt với Lý Khải, ông ta vẫn phải cẩn thận đối đãi, nếu không rất có thể sẽ ảnh hưởng đến đệ tử của thư viên Viêm Dương, không biết mỗi năm còn có thể tiến vào thư viện Luân Hồi hay không.
“Còn nữa, ta nghe nói đệ tử của ngươi Diệp Hàn không có mắt, dám gây rối ở Diệp gia, chuyện này đã truyền tới thư viện Luân Hồi. Sư tỷ Diệp Chỉ Huyên rất bất mãn, đã bẩm báo việc này lên Phong sư huynh, nói thật cho ngươi biết, đời này Diệp Hàn kia đừng mơ tưởng bước vào thư viện Luân Hồi, yêu cầu đạt đến Thần Lực cảnh lần này là do Phong sư huynh định ra.” Lý Khải lại lớn giọng thêm vài phần.
“Diệp Chỉ Huyên kia chỉ vừa tiến vào thư viện Luân Hồi mà ngươi lại gọi nàng ta là sư tỷ?” Mạc Khinh Nhu nhìn thoáng qua Lý Khải.
Lý Khải hừ lạnh một tiếng: “Gọi một tiếng sư tỷ thì làm sao? Tuy Diệp Chỉ Huyên mới vào thư viện, nhưng đã được Phong sư huynh khâm điểm trực tiếp trở thành đệ tử nội môn.”
“Diệp Chỉ Huyên trực tiếp tấn chức thành đệ tử nội môn? Chẳng lẽ...?” Rốt cuộc Mạc Khinh Nhu cũng hơi dao động.
“Không sai!” Lý Khải đắc ý dào dạt: “Hai năm trước, Phong sư huynh đã tấn chức thành Luân Hồi Chi Tử thứ nhất.”
Lúc này, Lý Khải lại thay đổi cách nói: “Nhưng mà Mạc Khinh Nhu à, thế sự đều không định số, đệ tử của ngươi muốn gia nhập thư viện Luân Hồi cũng không phải không có cơ hội.”
“Không cần! Diệp Hàn này không đến thư viện Luân Hồi cũng chẳng sao!”
Người mở miệng chính là Diệp Hàn, trong phút chốc, rất nhiều ánh mắt nhất trí nhìn lại, mọi người trong điện mới chú ý tới Diệp Hàn đã bước vào không biết từ khi nào.
Nhìn lướt qua Lý Khải phía trên, Diệp Hàn đi đến bên cạnh Mạc Khinh Nhu: “sư phụ, thế gian vạn đạo đều có thể từng bước lên trời, ta không cảm thấy cần gia nhập thư viện Luân Hồi.”
Cảnh đời đổi dời, tâm cảnh của Diệp Hàn đang thay đổi!
Nếu trong thư viện Luân Hồi đều là đám đệ tử tự cao tự đại kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, nhìn nhỏ thấy lớn, có thể đoán ra đám cao tầng của thư viện Luân Hồi đều là dạng phẩm hạnh gì.
“Đây là đệ tử của ngươi?” Phía trên truyền đến giọng nói của Lý Khải.
Gã đưa mắt quan sát phía dưới, tràn ngập khinh thường, giống như đế vương ngồi trên ngôi cao đang đánh giá thần tử ti tiện.
“Tụ Nguyên Cửu Trọng Thiên? Ở nơi khỉ ho cò gáy như Viêm thành còn tạm được, chắc ngươi không muốn thấy Diệp Hàn cứ sống tầm thường trong Viêm thành nho nhỏ này đúng không?”
“Ăn ngay nói thật, lần này ta đến là vâng theo ý của Doãn sư tỷ, Mạc Khinh Nhu, chỉ cần ngươi giao nửa khối Cửu Dương Hoả Ngọc ra đây, rồi đích thân trở về thư viện giúp Doãn sư tỷ luyện hóa thì nàng sẽ đến cầu xin Phong sư huynh, để đệ tử của ngươi gia nhập thư viện Luân Hồi.” Lý Khải dùng đôi mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào Mạc Khinh Nhu.
“sư phụ, đừng chấp nhận!” Diệp Hàn lập tức lắc đầu, tuy hắn không hiểu Lý Khải nói gì, nhưng nghe sơ qua cũng đoán được, hắn không có khả năng để sư phụ chịu thiệt thòi vì mình.
Mạc Khinh Nhu lâm vào trầm mặc, tạm dừng chừng 30 hô hấp rồi mới nhìn Lý Khải: “Sao có thể bảo đảm việc này!”
Trên đại điện, hai mắt Lý Khải sáng ngời rồi bỗng đứng dậy, trong tay xuất hiện một lệnh bài trong trẻo lấp lánh như thủy tinh: “Ngươi giao Cửu Dương Hoả Ngọc ra, đổi lấy lệnh bài đệ tử!”
Hiển nhiên gã sớm đã có chuẩn bị!
“Được!” Mạc Khinh Nhu nhìn ngọc bài kia rồi khẽ mở đôi môi.
Chỉ thấy nàng bỗng lộ ra vẻ mặt đau đớn, trong chớp mắt tiếp theo, bàn tay nàng lật ngược, trong tay lập tức xuất hiện một ngọc bội màu lửa đó.
Phụt...!
Thân thể Mạc Khinh Nhu run lên, đột nhiên phun ra một ngụm máu, sắc mặt lập tức tái nhợt, khí sắc suy bại.
“Sư phụ, người làm sao vậy?” Diệp Hàn vội đỡ lấy nàng, cảm thấy rất sốt ruột, lại bó tay không có cách nào.
Mấy năm nay tuy hai chân sư phụ không đi lại được, nhưng chung quy nguyên lực vẫn ở trong người, không bệnh nặng suy yếu như người thường, tình huống hôm nay là lần đầu tiên xuất hiện.
“Ta không sao, Diệp Hàn, đưa Cửu Dương Hoả Ngọc này cho hắn.” Mạc Khinh Nhu nói.
“Không, sư phụ, người mau cất vào đi.” Giọng Diệp Hàn run lên.
Hắn có tài đức gì mà sư phụ lại phải chịu đau đớn như thế vì mình?
Người không nợ gì hắn cả!
Mạc Khinh Nhu kiên định mà nhìn Diệp Hàn: “Ta không sao, Diệp Hàn, nếu ngươi còn nhận Mạc Khinh Nhu này là sư phụ thì đi đổi lệnh bài kia lại đây.”
“Ta...!” Nhìn sư phụ đau đớn đến sắc mặt tái nhợt, Diệp Hàn không cam lòng mà nắm chặt nắm tay.
“Mau đi!” Mạc Khinh Nhu nói.
“Được, ta đi!” Giọng Diệp Hàn nặng đi rất nhiều, còn có vài phần nghiêm túc xưa nay chưa từng có.
Hắn cầm Cửu Dương Hoả Ngọc, bước vài bước đi tới trước mặt Lý Khải, nhìn khuôn mặt châm chọc của đối phương, hắn dùng Cửu Dương Hoả Ngọc đổi lấy lệnh bài kia.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!