Dưới tình huống như vậy, tôi nên cảm kích người tới đã cứu mình. Nhưng trên thực tế, khi tôi nhìn thấy người đứng dưới lầu thì trong lòng hoảng sợ.
Người tới không phải là ai khác mà là mẹ của Lục Nguyên Đăng.
Trước đó không lâu, tôi còn nhìn thấy bà ta trên tin tức
Nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới, Thư Mạn.
Lục Nguyên Đăng thả tôi xuống dưới, nắm tay tôi đi xuống lầu.
Bàn tay anh rắn chắc, trong lòng bàn tay có hơi lạnh.
“Mẹ, sao mẹ lại trở về rồi?”
Anh cười cười, ngồi xuống ghế sô pha, thản nhiên nhìn Thư Mạn. Anh nắm chặt tay tôi hơn một chút.
Lòng bàn tay tôi đã chảy mồ hôi, lúc tôi thấy Thư Mạn thì không khỏi cảm thấy lo lắng.
Tôi nhận mười bảy tỷ với điều kiện rời khỏi con trai bà ta, nhưng cuối cùng tôi nhận tiền nhưng không chỉ không rời đi mà còn kết hôn với con trai của bà ta.
Tôi nhìn dáng vẻ đầy khí thế của bà ta này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình.
“Nếu mẹ không trở về thì con đã phá nát nhà họ Lục rồi!”
Thư Mạn tức giận nói với Lục Nguyên Đăng, ánh mắt hung dữ trừng mắt nhìn tôi.
“Mẹ, làm gì khoa trương như mẹ nói chứ? Không phải Lục Thị trong tay con rất tốt sao?” Lục Nguyên Đăng nhún vai, không cho là đúng nói.
“Lục Thị vẫn tốt nhưng con đã ném mặt mũi nhà họ Lục đi rồi. Nếu ba con biết con làm bậy như vậy thì sẽ tức giận đến mức nhảy ra khỏi quan tài!” Thư Mạn nhíu mày tiếp tục nói.
Thật ra với trí thông minh của Lục Nguyên Đăng thì dễ dàng hiểu rõ ý của Thư Mạn. Ngay cả tôi cũng hiểu được, sao anh có thể không hiểu chứ?
Loại người phụ nữ làm kẻ thứ ba lại không có thân phận địa vị như tôi thì sao có thể xứng đôi với Lục Nguyên Đăng?
“Không đúng, dù sao trong lòng mẹ cũng chỉ có ba con, nhiều năm như vậy vẫn không bỏ được, nhiều người ưu tú theo đuổi thì mẹ cũng từ chối.” Lục Nguyên Đăng vẫn không cho là đúng.
Hành vi của Lục Nguyên Đăng không phải bảo vệ tôi mà anh chỉ làm theo ý của mình, không nghe theo lời Thư Mạn nói.
Thư Mạn nói không lại anh nên chỉ có thể nhắm vào tôi.
“Cô đi theo tôi!”
Tôi tự biết đuối lý, thành thật đứng dậy chuẩn bị đi theo Thư Mạn ra ngoài.
“Mẹ, cô ấy là vợ con, sao có thể nói đi là đi chứ.” Lục Nguyên Đăng nhẹ nhàng nói một câu, nắm chặt lấy tay tôi, nắm rất chặt.
“Lục Nguyên Đăng, anh buông tay ra.” Tôi quay đầu, lạnh giọng nói với anh.
Có một số việc không phải trốn tránh là được. Tôi không biết còn phải ở bên cạnh Lục Nguyên Đăng bao lâu, cho dù tôi trốn được hôm nay thì Thư Mạn cũng có rất nhiều cơ hội tìm tôi nói chuyện.
Hơn nữa, con người của tôi không thích trốn tránh vấn đề.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!