“Tôi không biết điểm yếu của anh ta nằm ở đâu, anh ta hình như không có yểu điểm.”
Tôi nói với Tống Trọng.
“Hơn nữa, tôi đã quá lâu không có ở thành phố Phùng rồi, ngay cả tình hình bây giờ của Lục Nguyên Đăng cũng không rõ, tôi nghĩ phải tìm hiểu một chút tin tức liên quan đến anh ta rồi.”
Biểu cảm của Tống Trọng thả lỏng ra một chút, nhịn không được mà cười nói: “Bây giờ cô cũng đã biết, biết người biết ta trăm trận trăm thắng rồi sao, trước đây sao mà kích động thế.”
Một câu nói khiến tôi vô cùng ngại ngùng, sự áy náy trong lòng đối với anh ta càng nhiều thêm một chút.
“Mấy cái như chỗ ở của cô tôi sẽ sắp xếp, còn về công việc, tôi cũng có thể sắp xếp giúp cô. Chỉ cần cô không muốn xuất hiện, tôi vẫn có thể khiến cho Lục Nguyên Đăng không thể tìm ra được cô.” Tống Trọng trầm giọng nói.
Nhưng tôi lắc đầu, nói: “Tôi suy nghĩ rồi, ở nơi hỗn tạp nhất mới là nơi tin tức nhanh nhạy nhất. Muốn biết nhiều bí mật mà người ta không biết về Lục Nguyên Đăng hơn. Tôi phải đi đến mấy nơi như vậy làm việc thì mới được. Tôi không sợ Lục Nguyên Đăng tìm thấy tôi, cho dù anh ta có gặp được tôi rồi, thì trước khi nghĩ ra được cách đối phó với anh ta, tôi cũng sẽ không thừa nhận thân phận của tôi đâu. Chỉ cần tôi không nói tôi là Ninh Khanh, anh ta có thể làm gì được tôi chứ?”
Tống Trọng không có phản đối tôi, chỉ nói một câu: “Cô vui là được, tôi sẽ phái người đến quán bar mà cô làm việc để âm thầm bảo vệ cô.”
“Sao anh biết tôi định đến quán bar làm việc?” Tôi kinh ngạc hỏi.
“Còn không phải sao, còn chỗ nào hỗn loạn hơn quán bar nữa?” Tống Trọng cười, sau đó đứng dậy và đi ra ngoài: “Cô quyết định xong rồi thì gọi điện thông báo cho tôi.”
Tống Trọng rời khỏi rồi, nhưng trái tim của tôi rất lâu vẫn chưa thể bình tĩnh được.
Những thứ mà Lục Nguyên Đăng nợ tôi, tôi không biết là có thể đòi về được không. Còn những thứ mà tôi nợ Tống Trọng, e là cả đời này cũng trả không hết.
Hai ngày sau, tôi tìm được một công việc nhân viên phục vụ ở quán bar lớn nhất thành phố Phùng ‘Tim Đập’.
Quán bar này rất lớn, và nổi tiếng nhất chính là buổi biểu diễn múa cột hàng đêm. Tôi biết tính khí Lục Nguyên Đăng, anh ta luôn rất kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không đến mấy nơi này. Cho nên thật ra tôi cũng không lo gặp phải anh ta cho lắm.
Tướng mạo của tôi không tính là đẹp lắm, chỉ là trong đây có quá nhiều người nói năng bậy bạ, tôi chỉ làm công việc phục vụ, cũng không tránh khỏi bị trêu ghẹo.
Cũng may Tống Trọng có sắp xếp người âm thầm bảo vệ tôi, cũng có chào hỏi với ông chủ bên này, cho nên tôi cũng không có gặp vấn đề gì lớn.
Liên tiếp chạy trong quán bar vài tiếng đồng hồ, tôi có chút mệt rồi, tôi tìm một chỗ ở trong góc để nghỉ ngơi một chút.
Giám đốc nhìn thấy, cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt thôi.
Trên sân khấu, những cô gái quyến rũ đang uốn éo cơ thể đầy mê hoặc của họ bên những cây cột, mấy tên đàn ông nhìn đến mắt cũng lòi ra, những lời nói tùy tiện cũng vang lên không ngừng.
“Nếu như có thể cho tao sung sướng với loại phụ nữ này một chút, vậy thì thật là sướng đến tận trời a!”
Thanh âm đột ngột xuất hiện khiến cả người tôi đều cứng đờ ở đó.
Mạc Hân!
Hắn ta vậy mà lại ra tù rồi!
Căn bản là không muốn có bất kỳ dây dưa nào với người này, tôi cúi thấp đầu, quay người qua một bên tránh né hắn ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!