Tống Trọng là một quân tử, anh ta đề nghị mình ngủ sofa, còn tôi ngủ trên giường, đương nhiên là không có dị nghị gì.
Tôi ở lại, vốn là có mục đích khác.
“Cô đi tắm trước đi.” Tống Trọng khẽ nói, khuôn mặt còn đỏ hơn lúc trước một chút nữa.
Tống Trọng trong ký ức của tôi là một con em nhà giàu sang quyền quý, phong lưu ngổ ngược, có thể ve vãn tán tỉnh phụ nữ mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh. Nhưng bây giờ lại e thẹn thành như vậy.
Tình yêu của anh ta dành cho tôi, lúc này đây tôi có thể cảm nhận được rất rõ ràng.
Xin lỗi, Tống Trọng. Tôi lại một lần nữa lợi dụng tình yêu của anh dành cho tôi rồi.
Tôi mang theo sự áy náy mà đi vào phòng tắm, tùy tiện tắm rửa một cái rồi ra ngoài. Sau đó nằm lên giường, làm ra đủ mọi tư thế trêu người, hờ hững mà thôi thúc Tống Trọng đi vào tắm.
Tống Trọng gần như nhếch nhác mà chạy vào trong phòng tắm, nhanh chóng đóng cửa lại.
Vào giây phút nghe thấy tiếng nước vang lên trong nhà tắm, tôi lập tức xuống giường, mở vali của Tống Trọng ra.
Anh ta mới vừa lấy đồ để thay từ trong này, bởi vì hoảng loạn chạy trốn cho nên còn chưa kịp khóa lại nữa.
Mà tôi biết, Tống Trọng mỗi lần đến, giấy tờ tùy thân của tôi anh ta đều bỏ trong vali. Có một lần khi anh ta mở vaili ra, tôi đã tận mắt nhìn thấy.
Quả nhiên, tất cả giấy tờ tùy thân của tôi đều bỏ vào trong đó một cách gọn gàng.
Tôi cầm lấy giấy tờ tùy thân, nhanh chóng rời khỏi khách sạn và đi về phía sân bay.
Vì để tranh thủ thời gian cho mình, trên đường đi tôi đã gửi tin nhắn cho Tống Trọng.
“Tôi suy nghĩ rồi, vẫn là nên về nhà ngủ. Nếu như mẹ biết tôi ở cùng với anh, chắc chắn sẽ hiểu lầm gì đấy nữa.”
Chiêu này rất có hiệu quả, trên đường đi tôi không có nhận được điện thoại của Tống Trọng, hay là tin nhắn từ anh ta.
Prague có máy bay bay thẳng về thành phố Phùng, tôi mua một vé máy bay sớm nhất, trực tiếp bay thẳng về thành phố Phùng.
Trên đường đi, tim của tôi như sắp thót ra khỏi họng rồi.
Rời khỏi thành phố Phùng nửa năm, bây giờ tôi lại quay về rồi. Mà mục đích quay về chính là tìm Lục Nguyên Đăng báo thù.
Bay cả một đêm, vào buổi sáng ngày hôm sau, tôi lại một lần nữa đứng trên mảnh đất thành phố Phùng quen thuộc này.
Khi thật sự quay về đây, tôi mới phát hiện, hành động quay về của mình hình như có chút kích động rồi.
Tôi không thể trực tiếp đi tìm Lục Nguyên Đăng, cho dù có tìm rồi thì cũng vô dụng, tôi không thể thật sự một dao đâm chết anh ta được.
Tống Trọng nói rất đúng, chuyện của đứa trẻ, vốn không thể định tội Lục Nguyên Đăng. Còn vụ tai nạn của ba mẹ, tôi lại không có chứng cứ. Tùy tiện đi tìm Lục Nguyên Đăng, nếu như anh ta nhốt tôi lại thì làm sao đây?
Tôi có chút mờ mịt rồi, thậm chí còn không biết bước tiếp theo nên làm thế nào nữa.
Mở điện thoại ra, bên trên có một loạt tin nhắn của Tống Trọng. Tôi còn chưa kịp mở ra xem thì anh ta đã gọi đến rồi.
Tôi bây giờ thật sự là không biết tiếp theo đây nên làm thế nào nữa, chỉ đành nghe máy.
“Ninh Khanh, cô quay về đó rồi sao?!”
Bên kia, là giọng chất vấn nghiêm nghị của Tống Trọng, mang máng còn nghe được tiếng khóc của mẹ nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!