Vợ Mới Của Lục Thiếu CHƯƠNG 225: TÔI MUỐN TÌM ĐÀN ÔNG CÓ TIỀN
Khương hải lên xe, mặt đầy lo lắng nhìn tôi nói: “Khanh, em không thể ở bên cạnh Lục Nguyên Đăng được. Quá nguy hiểm, kết hôn với anh đi, để anh bảo vệ em.”
Tôi vốn cho là đã nói rõ ràng với Khương Hải, không ngờ đến hiện tại anh vẫn chấp nhất như cũ.
Tôi lắc đầu vừa muốn mở miệng, Tống Trọng chợt quay đầu nói: “Thật có lỗi, anh muộn một bước rồi, Ninh Khanh hiện giờ là bạn gái của tôi.”
Một câu nói khiến mặt mày Khương Hải trở nên rất khó coi.
Tôi không mở miệng nói gì, xem như chấp nhận.
“Khương Hải, sau này sống tốt cuộc sống của anh đi. Chúng ta không phải người cùng thế giới. Anh cũng thấy rồi đó, em là người phụ nữ ham hư vinh, người em muốn là người đàn ông có tiền. Mà anh không phù hợp với yêu cầu của em.”
Lời của tôi khiến sắc mặt Khương Hải lúc đỏ lúc trắng, vô cùng khó coi.
Tôi đương nhiên biết lời này là quá đáng, nhưng nếu lời nói tàn nhẫn có thể khiến Khương Hải dứt suy nghĩ thì cũng không phải là chuyện xấu.
Ánh mắt Khương Hải nhìn tôi đột nhiên xuất hiện ý hận.
Anh ta cười lạnh một tiếng nói với tôi: “Ninh Khanh, là tôi nhìn lầm người. Có điều sẽ có ngày, tôi chắc chắn trở thành người mà em không trèo cao nổi. Đến lúc đó, dù em có cầu xin trước mặt tôi, tôi cũng không thèm nhìn em cái nào nữa!”
Khương Hải xuống xe, tức giận đóng cửa xe.
Lòng tôi chợt thả lỏng hơn.
Chí ít Khương Hải sẽ không vì tôi mà bị liên lụy. Anh là người tốt, không nên bị cuốn vào cuộc sống hỗn loạn của tôi.
Tôi cười nói với Tống Trọng: “Đến chỗ mẹ tôi, tôi muốn gặp bà ấy.”
Tống Trọng gật đầu đưa tôi đến chỗ mẹ, sau đó lái xe rời khỏi.
Tôi có chìa khóa, trực tiếp mở cửa.
Mẹ tôi ngồi trên xe lăn, đang khó khăn ninh nồi cháo trước bếp.
Còn Ninh Uy Phước đang ngồi chơi game trong phòng.
Mẹ tôi đã như vậy, mà nó còn đợi cơm dâng đến miệng, áo dâng tận tay?
“Ninh Uy Phước, em ra đây cho tôi!”
Tôi rống lên một tiếng vào phòng.
Ninh Uy Phước không kiên nhẫn xoay đầu quát lại tôi: “Hét gì mà hét, sợ người khác không biết chị đến à!”
“Tại sao em để mẹ nấu cơm cho?! Không thấy mẹ đi đứng không tiện sao?”
“Nó bận bịu đi làm cả ngày, về nhà buông lỏng tí có sao đâu.” Mẹ tôi giảng hòa.
Ở trong nhà, tình hình mãi mãi đều là như vầy. Cho dù Ninh Uy Phước làm gì, mẹ tôi đều không trách nó.
Nhưng trong nhà xảy ra biến cố lớn như vậy, nếu Ninh Uy Phước vẫn như vậy, sau này ai gánh vác lấy cái nhà này? Một người không có tương lai là tôi, chẳng lẽ còn có thể dựa vào tôi cả một đời?
“Mẹ đừng nuông chiều nó, chẳng lẽ mẹ không biết là do mẹ chiều chuộng, nó mới phạm phải nhiều sai lầm như vậy sao? Nếu nó còn như vậy, mẹ còn mong đợi nó vào tù lần nữa đúng không?”
Mẹ tôi không nói gì, yên lặng ở một bên.
Tôi quay đầu trầm giọng nói với Ninh Uy Phước: “Nếu từ hôm nay trở đi, em còn không thể đảm đương cái nhà này, đừng trách tôi để Lục Nguyên Đăng tống em vào tù lần nữa!”
Lời tôi nói khiến Ninh Uy Phước hoảng hồn trong nháy mắt, vứt xuống trò chơi bước ra ngoài, cầm lấy cái thìa từ tay mẹ tôi rồi nói: “Mẹ à, để con, mẹ đi nghỉ đi.”
Trong thoáng chốc, tôi nhận thấy trong mắt mẹ chứa đầy nước mắt.
Phỏng chừng là sợ tôi lại đưa nó vào tù nên ít nhất trong hai tiếng tôi ở lại đây, nó trở nên ngoan ngoãn không giống bình thường. Tôi chỉ bảo nó làm hai món ăn, cả nhà cơm nước xong xuôi thì ngoan ngoãn đi rửa chén
Tôi quét dọn trong nhà một chút rồi lấy vài trăm ngàn còn dư đưa cho mẹ: “Hiện tại con thật sự hết tiền rồi. Còn vài ngày nữa là nhận lượng, số tiền này có lẽ đủ dùng đến khi đó. Hiện tại Ninh Uy Phước cũng đã có việc làm, chờ đến khi nó nhận lương thì con sẽ không đưa tiền cho nữa. Hi vọng mẹ đừng chỉ biết nuông chiều nó, mà phải để nó học được trưởng thành.”
Mẹ tôi như có điều suy nghĩ mà gật đầu, tôi cũng yên lòng rời khỏi nhà.
Hi vọng những lời tôi nói có thể có tác dụng.
Tôi đón xe về nhà Lục Nguyên Đăng, lúc về đến nhà, anh đang ngồi trước bàn cơm.
Mà ngồi đối diện anh là Quý Vương Nhung mặt mày đầy ý cười.