“Ông ơi, ông ngủ chưa?”
Chín giờ tối, tôi gõ cửa phòng ông cụ.
“Chưa. Có việc gì vậy?”
Giọng nói của ông cụ vang lên, cửa lập tức đã được mở ra từ bên trong.
“Cháu chỉ muốn hỏi một chút, ông có ăn đêm không không, cháu có thể nấu cho ông bát mì, hoặc là há cảo hay bánh trôi gì đó.” Tôi cười cười với gương mặt hiền hòa của ông cụ, cố gắng không để cho ông nhìn ra dáng vẻ có ý đồ khác của mình.
Ông cụ lắc đầu, nói: “Những thứ đạm bạc như vậy, tôi không thích, cô nấu cho tôi một bát phở chua cay đi, hương vị nồng một chút.”
Không ngờ rằng, ông cụ là một người có khẩu vị nặng. Nhưng mà, chỉ một bát phở chua cay, không thể nào làm khó được tôi.
“Được. Ông đợi cháu nhé, một lát là xong thôi.”
Tôi gật đầu, nhanh chóng đi xuống dưới.
Khoảng cách có thể lấy được lòng ông cụ, lại gần thêm một bước nữa.
Hai mươi phút sau, tôi bê bát phở đã nấu xong lên tầng, lại một lần nữa gõ cửa phòng ông cụ.
Nhưng gõ một hồi lâu, cũng không thấy động tĩnh gì.
Lẽ nào, ông cụ lại ngủ nhanh vậy sao?
Lúc này đúng là đáng ngại mà.
Tôi giảm cân nên buổi tối cố gắng không ăn gì cả, hơn nữa tối như vậy rồi còn ăn thứ đồ kích thích như vậy, tôi sợ rằng dạ dày sẽ không được dễ chịu.
Chỉ là, nếu như lãng phí như vậy thì cũng không tốt.
Đúng lúc, tôi nhìn thấy cửa phòng Lục Nguyên Đăng vẫn chưa đóng, dứt khoát gõ cửa, sau đó đi vào bên trong.
Đèn ở phòng sách vẫn còn bật, tôi bê bát phở chua cay đi vào bên trong.
Lục Nguyên Đăng ngồi trước bàn sách quay lưng lại phía tôi, có lẽ là đang xem thứ gì đó. Hơn nữa, rất nhập tâm. Nếu không, cũng không đến nỗi không nghe thấy tiếng tôi gõ cửa, ngay đến cả khi tôi vào rồi cũng không phát hiện ra.
“Lục Nguyên Đăng, anh muốn ăn gì không?”
Tôi đột nhiên mở lời, làm Lục Nguyên Đăng giật cả mình.
Anh ấy nhanh chóng dấu thứ trong tay vào trong một tập tài liệu, quay người lại, khuôn mặt đầy nghiêm túc chất vấn tôi: “Em vào đây làm gì? Không biết gõ cửa trước à?”
“Em gõ rồi mà, là anh không nghe thấy đấy chứ.” Tôi ấm ức nói.
Lục Nguyên Đăng ngẩn người, lập tức nói: “Lần sau nếu anh không trả lời, em tuyệt đối không được vào đây.”
Tự ý xông vào phòng của anh ấy tôi cũng tự biết không hợp lí, gật gật đầu với anh ấy, đưa bát phở chua cay cho anh ấy: “Đây là đồ ăn đêm em làm cho anh, nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”
“Làm cho anh?” Lục Nguyên Đăng cười với ẩn ý sâu xa: “Em nghĩ rằng anh không nghe thấy những gì em vừa nói với ông sao.”
Lời nói dối đã bị vạch trần trong phút chốc, tôi thực sự ngại ngùng. Cười châm biếm: “Vốn dĩ là làm cho ông, nhưng mà em vừa gõ cửa, ông không trả lời, có lẽ là đã ngủ rồi, thế nên em bưng sang chỗ anh.”
Lục Nguyên Đăng cũng không nói gì nữa, đón lấy bát phở trong tay tôi, chau mày nói: “Chỉ có ông mới ăn được những thứ cay như này thôi.”
Tuy nói vậy nhưng anh ấy vẫn thong thả ung dung ăn.
Ăn một miếng, liền chau mày.
Có lẽ anh ta thực sự không chịu được cay, ngay cả trên đầu mũi cũng chảy đầy mồ hôi.
“Nếu thực sự cay thì thôi, nếu làm hỏng chiếc dạ dày quý giá của anh, em không gánh nổi trách nhiệm đâu.”
Tôi nói mỉa mai.