“ Dựa vào cái gì mà không cho mẹ nói, con có biết bản thân đang mất mặt không? Mẹ nói cho con biết!”
“ Người đâu, đuổi người này ra ngoài, bây giờ là giờ làm việc, sao lại có thể để người này ở đây làm ầm ĩ, ảnh hưởng mọi người làm việc?”
Tuyệt đối không ngờ tới, người mở miệng , là Thẩm Ninh.
Lời cô ta vừa buông xuống, bảo vệ vẫn còn đang bao bao quanh liền bước tới, đỡ mẹ dậy đưa ra ngoài.
“Để tôi nói hết mà, các người từ từ nhìn cho kĩ, khuôn mặt thật của kẻ tàn nhẫn này…”
Những lời sau đó của mẹ, đều bị giữ lại bên ngoài cửa công ty.
Tôi nghe bảo vệ đang nói bảo bà nhanh chóng rời khỏi, nếu không thì báo cảnh sát.
Sau một hồi, thì không nghe thấy giọng mẹ nói nữa.
Lúc nãy nếu không phải là Thẩm Ninh, thì tôi thực sự xong đời rồi.
Tôi quay đầu lại, vừa định nói câu cảm ơn với cô ta, phát hiện cô ta đã quay về phòng làm việc rồi.
Chỉ là vừa nãy để mẹ làm như vậy, tôi cả buổi sáng đều tâm thần bất định, sợ lúc nào bà lại đến náo loạn một trận.
Tôi biết nhữung chuyện này cuối cùng rồi cũng sẽ bị người khác biết, nhưng mà bây giờ, tôi vẫn chưa chuẩn bị xong.
Khó khăn lắm mới tới lúc tan làm, tôi liền bắt xe về nhà.
Ngôi nhà đang ở bây giờ rất xa, tôi đều là đi xe bus , đến cuối cùng không còn xe nữa, mới chọn bắt taxi.
Vừa mới xuống xe bus, liền cảm thấy có chút gì đó không đúng.
Nhìn ra đằng sau một cái, có một chiếc Honda đen đi đằng sau tôi, tốc độ chậm như sên bò vậy.
Tôi vội vàng bước nhanh hơn, bước về phía trước.
Trạm chung chuyển ở góc phía trước mặt, tôi bắt buộc phải đi qua mới được.
Tôi không biết người đi theo tôi là ai, khá khó hiểu, cảm thấy nguy hiểm.
Vừa không cẩn thận, lại đâm chúng vào ngực ai đó.
“Xin lỗi, không phải tôi cố ý.” Tôi cúi đầu nói, chuẩn bị tiếp tục bước về phía trước.
“Ninh Khanh, sao cậu lại ở đây?”
Thế giới lại bé đến vậy, tôi đụng một cái, lại đụng trúng Khương Hải.
Tôi bây giờ mới nhớ ra, ngôi trường mà anh ấy dạy học ở gần đây, ở đây đụng mặt cậu ấy cũng rất bình thường.
“ Về nhà.”
Tôi nói với cậu ấy
Quay đầu nhìn lại chiếc xe ban nãy đi theo tôi, đã dừng lại bên đường.
“ Mời đến không bằng ngẫu nhiên gặp mặt, nếu đã gặp nhau rồi, tôi mời cậu ăn cơm nhé.”
Vốn dĩ tôi muốn từ chối, nhưng người trong chiếc xe đó còn chưa rõ, khiến tôi cảm thấy rất hoang mang. Có một người quen biết ở bên cạnh, ít nhất cũng yên tâm một chút.
Nghĩ tới đây, tôi gật gật đầu, đi cùng Khương Hải vào trong quán ăn gần đó.
Tiếp xúc với Khương Hải, toàn thân tôi đều cảm thấy có chút không tự tại.
Thực ra cậu ấy rất phù hợp với hình tượng bạch mã hoàng tử trong lòng tôi, nhưng lại vào lúc tôi yêu cậu ấy thì đã để lỡ, còn lúc gặp lại, cũng chẳng còn tư cách mà ở gần cậu ấy nữa.
Hoặc là, cậu ấy được định sẵn chỉ có thể là người để hy vọng nhưng không thể đến gần trong lòng tôi mà thôi.
“Ninh Khanh, nhà tôi đã sắp xếp cho tôi kết hôn.”
Khương Hải ấp a ấp úng nói.
“Thế tốt quá.” Tôi cười cười, nhẹ giọng nói.
“Không tốt! Rõ ràng cậu biết, người tôi thích là cậu!” Khương Hải đặt mạnh đôi đũa xuống, túm lấy tay tôi.
Giọng nói cậu ấy không lớn, nhưng đủ thu hút khách ở bàn bên cạnh nhìn qua.
Tôi có chút ngại ngùng rút tay ra, miễn cưỡng cười nói: “ Cậu đừng như vậy. Tôi sớm đã nói rồi, tôi không xứng với cậu. Cậu nên đi tìm một người thích hợp với mình, chứ không phải lãng phí thời gian với người phụ nữ như tôi.
“Ninh Khanh, cậu không phải chỉ là từng li hôn thôi sao? Gặp phải tên cặn bã cũng không phải là lỗi của cậu, không cần thiết phải coi thường bản thân như thế. Quá khứ của cậu, tôi căn bản không để ý. Chính là vì trước đây cậu chịu tổn thương, nên tôi mới càng muốn che chở cho cậu.”
Lời tỏ tình của Khương Hải, nói rất thâm tình.
Nếu như không gặp Lục Nguyên Đăng, có lẽ tôi thực sự sẽ đồng ý rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!