Chỗ bị anh ta cưỡng đoạt đoạt lại càng đau đớn hơn.
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, rút ra từ trong cơ thể tôi, lấy hai tờ giấy ben cạnh chà lau thứ vẫn còn cứng rắn đã dính máu.
Anh ta nhìn tôi từ trên xuống, trong mắt tràn đầy sự tức giận.
“Ninh Khanh, cô có thể tiếp tục như vậy, Có lẽ thử thêm vài lần, tôi sẽ ghét cái bộ dạng đáng chết của cô! Đến lúc đó, cô có thể cút! Sau đó cô muốn đi tìm Tống Trọng hay Khương Hải cái gì đó, hay là chồng trước cặn bã của cô cũng đều được!”
Tôi nhìn người đàn ông trước mắt tôi, thật sự cảm thấy buồn cười. Trước kia tôi còn vì phải rời xa anh ta mà có chút không nỡ, mà lúc này chút tình cảm đó đã biến mất không rõ, biến trở thành hận thù sâu đậm.
Người đàn ông này, căn bản là không có trái tim, tôi đối với anh ta mà nói, còn không bằng cả công cụ làm ấm giường!
“Lục Nguyên Đăng, tôi hận anh!” Tôi trừng mắt nhìn hắn, cơ hồ là rít ra giữa kẽ răng những chữ này.
Nhưng vì sao, nơi trái tim, vẫn còn âm ỉ đau.
Đau đến nỗi tôi không thể thở, đau đến mức nước mắt tôi phải tràn ra.
Cho dù vừa mới bị Lục Nguyên Đăng đối xử thô bạo như vậy, cho dù dưới thân tôi đau vô cùng, tôi vẫn không có cảm giác muốn khóc như trước. Nhưng bây giờ nước mắt tôi, không nhịn được nữa rồi.
Người đàn ông mặc quần, không chút để ý lướt nhanh qua tôi, nói: “Có thể được cô nhớ trong lòng như vậy, tôi cũng không thiệt thòi!
Lời nói lạnh lùng của hắn vọng lại bên tai tôi. Người cũng đã đi ra bên ngoài, cửa phòng cũng nhanh chóng đóng lại.
Cả người tôi mềm nhũn, muốn ngồi dậy nhưng dưới thân vô cùng đau đớn.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể đi tới toilet kiểm tra chỗ tư mật, phát hiện ra đã vô cùng sưng đỏ rồi.
Nếu như tôi đoán không lầm thì hẳn đã bị rách.
Lục Nguyên Đăng tiến vào mà không có màn dạo đầu, hơn nữa động tác lại thô bạo như vậy, tôi chịu được mới là lạ.
Cơm tối tôi chưa ăn, Lục Nguyên Đăng cũng không bảo tôi ăn.
Tôi biết, tôi đã chọc giận anh ta. Cũng tốt, giống như hắn nói vậy, chọc tức anh ta thêm vài lần nữa, anh ta sẽ để cho tôi đi.
Tôi vốn cho là ngủ một giấc thì phía dưới sẽ tốt hơn.
Đến sáng ngày hôm sau thức dậy lại phát hiện động một chút cũng khiến tôi phải đau đớn.
Đã đến mức này, tôi không muốn lại bạc đãi cơ thể tôi nữa, liền thay quần áo chuẩn bị đi bệnh viện.
Lúc xuống lầu, Lục Nguyên Đăng đang ngồi gọi điện thoại trên sofa.
Tôi làm như không thấy mà đi qua anh ta.
Gọi xe đi về phía bệnh viện.
Nhưng bởi vì dưới thân vô cùng đau đớn, tôi ngay cả ngồi cũng không dám, chỉ có thể ghé mông vào ghế ngồi một chút.
Lái xe là một người phụ nữ, thấy tôi như vậy không nhịn được hỏi một câu: “Em gái, em bị trĩ à?”
Tôi ngây cả người, lập tức gật đầu.
So với trĩ mà nói, hình như bị rách càng khủng khiếp hơn.
Dày vò cả quãng đường tới bệnh viện, tôi tới khoa phụ khoa. Ngoài cửa có mười mấy người, tôi không thể ngồi, chỉ có thể vô cùng lo lắng chờ đợi.
“Ninh Khanh.” Rốt cục thì hộ lý đã gọi tên tôi.
Đến khám phụ khoa thật sự là rất xấu hổ, tôi cúi đầu đi vào, ngồi xuống đối diện với bác sĩ.
“Cô làm sao?” Bác sĩ mở miệng hỏi.
Là giọng đàn ông!
Tôi cả kinh ngẩng đầu lên, là một khuôn mặt nghiêm túc đứng đắn. Bác sĩ nam thoạt nhìn khoảng 30 tuổi, bề ngoài tuy rằng rất chính trực nhưng tôi vẫn cảm thấy ngại ngùng như trước, một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Bị rách.”
“Để tôi xem bị rách tới mức độ nào.”