“Anh nói gì cơ? Tôi nghe không hiểu.”
Tôi từ trên giường ngồi dậy, ung dung nhìn Lục Nguyên Đăng nói.
Lục Nguyên Đăng lạnh lùng cười một tiếng, nhìn quần áo tôi, lôi tôi từ trên giường xuống.
Tôi ngã nhào dưới đất, lăn lộn hai vòng rồi dừng lại ở vách tường.
Chẳng biết tại sao lại bị đánh, tôi tức giận, đứng dậy nhìn Lục Nguyên Đăng nói: “Anh điên rồi à? Tôi thật sự không biết anh đang nói gì!”
“Vậy hợp tác giữa em và công ty YN là sao, em không phải là người thiết kế tự do hay sao, nếu không có người trung gian làm mối, làm sao em có cơ hội thiết kế cho bọn họ!”
Lục Nguyên Đăng mặt lạnh lùng nói, ném tờ giấy tới trước mặt tôi.
Tờ giấy bay trong không trung một lát, sau cùng, rơi xuống đất.
Tôi chỉ cúi đầu nhìn qua, nhìn thấy rõ nét hình vẽ bên trên.
Là bản photo bản vẽ thiết kế của tôi.
Tôi không biết tại sao Lục Nguyên Đăng lại có được nó, nhưng anh ta lúc này biết chuyện tôi muốn rời khỏi anh ta, đối với tôi mà nói, chắc chắn là tại họa rồi.
Tôi lặng lẽ nhặt bản vẽ lên, cúi đầu nói: “Tôi chỉ muốn có tên tuổi thôi, hoàn toàn không phải là vì kiếm tiền như anh nghĩ, anh hiểu lầm rồi.”
Vì nói dối Lục Nguyên Đăng nên tôi không dám ngẩng đầu.
Ánh mắt sắc bén của anh ta khiến tôi hoảng loạn.
“Ninh Khanh, em cho rằng, suy nghĩ của em, tôi lại không rõ sao?” Lục Nguyên Đăng giằng lấy tờ giấy trong tay tôi, xé tan thàn từng mảnh vụn.
Mảnh vụn giấy bay trong không trung, giống như những bông hoa tuyết lạnh buốt, rơi trong lòng tôi.
Tôi biết, tôi không lừa gạt được Lục Nguyên Đăng. Vừa rồi chỉ là cái cớ mà thôi.
Đi tới bước đường này, ngoài việc thành thật ra, tôi không còn sự lựa chọn nào khác.
“Lục Nguyên Đăng, tôi muốn rời khỏi anh là sai sao?”
Thiên ngôn vạn ngữ, đến cuối cùng, ức quá mà kết tụ thành câu nói vậy.
Tôi không tìm được lý do nào để ở bên anh ta, nhưng lại có trăm nghìn lý do phải rời khỏi.
Cổ tôi bị bóp chặt đến chết, lực mạnh đến mức giống như muốn vắt kiệt tâm tư của tôi vậy.
“Là do em trêu chọc tôi trước. Trò chơi này, tôi không nói dừng lại, em ngay cả đến tư cách nói kết thúc cũng không có đâu! Tối sẽ chống mắt lên xem, lúc em trắng tay, thân bại danh liệt rồi, em không tìm tôi thì còn có thể tìm ai!”
Lời nói của Lục Nguyên Đăng như con dao, từng câu từng chữ đâm vào lòng tôi.
Nhưng tôi không phục, tôi cũng không muốn khuất phục. Chỉ cần một tia hi vọng, tôi cũng không chịu buông bỏ.
“Tôi cho dù không có gì đi nữa cũng sẽ không quay lại cầu xin anh!” Tôi cắn răng, ngang ngược nói.
“Thật sao? Rồi tôi sẽ cho em lập tức khóc cầu xin tôi”
Nói rồi, quần áo của tôi bị anh ta thô bạo xé rách.
Da thịt của tôi trong nháy mắt đã lộ ra trần trụi, gió ngoài cửa sổ thổi vào lạnh buốt, toàn thân tôi nổi da gà vì lạnh.