Thịnh Thế mở mắt. Dưới ánh đèn vàng mở nhạt, anh nhìn Cố Lan San nằm bên cạnh đang ngủ say.
Chắc cô mệt muốn chết rồi, mệt mỏi ngủ say, cũng chẳng thèm động đậy, dáng vẻ cực kỳ lười biếng.
Nhìn Cố Lan San như vậy, tim Thịnh Thế cũng mềm nhũn, nhìn chằm chú dáng vẻ của cô.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người.
Cố Lan San khá xinh đẹp, tóc đen bóng dài ngang vai, da trắng, môi hồng. Tại vừa rồi quá cuồng nhiệt nên cả người cô càng thêm quyến rũ, gợi cảm. Thịnh Thế nhìn một lúc, không nhịn được mà cúi người.
Nhưng ngay khi bốn cánh môi dán vào nhau, mi mắt Cố Lan San hơi run rẩy, chậm rãi mở to mắt.
Thịnh Thế buộc phải dừng hành động của mình lại nhanh chong xoay người ngồi dậy, chậm rãi mặc quần áo.
Cố Lan San hơi căng người, suy nghĩ một lúc rồi mới cẩn thận nói: “Cùng anh đi ăn tối 5000 Tệ, tắm chung 5000 tệ, làm hai lần, mỗi lần một vạn tệ. Tổng cộng là. . . . . . ”
Động tác mặc quần áo của Thịnh Thế hơi ngừng lại sau đó lặng lẽ tiếp tục.
Anh đưa lưng về phía Cố Lan San khiến cô không thể nhìn ra dáng vẻ của anh nhưng cô cảm thấy áp bức do anh mang lại.
Cố Lan San biết, đây là dấu hiệu anh không vui.
Cố Lan San dừng năm giây rồi tiếp tục mở miệng, “Ba vạn tệ!”
“Ầm” ——
Cố Lan San còn chưa nói hết, Thịnh Thế đã tiện tay nắm một thứ ở cạnh điều khiển từ xa ném sang một bên. Vừa nhìn lại đó chính là miếng Bạch Ngọc Như Ý thời Càn Long. Miếng bạch ngọc giá trị xa xỉ bị bén xuống đất vỡ tan phát ra tiếng vang kinh thiên động địa.
Thịnh Thế giận giữ cài nốt cúc áo cuối cùng. Khuôn mặt u ám nhìn Cố Lan San đang nằm trên giường, nở nụ cười lạnh lấy một tờ chi phiếu trong túi áo, cầm bút viết một dãy số, đưa cho Cố Lan San.
Cố Lan San lặng lẽ đưa tay nhận lấy, Thịnh Thế nhìn bộ dạng thờ ơ của Cố Lan San cảm thấy trong lòng có ngọn lửa bốc lên. Anh giận quá hóa cười trong mắt lại cực kỳ lạnh lẽo, nói: “Cố Lan San, cô thật giỏi! Có thể tự bán mình như thế! Đúng là máu lạnh!”
Cố Lan San không phải không nghe ra ý châm biếm trong câu nói của Thịnh Thế nhưng vẻ mặt cô không có biến hóa gì. Hoặc có thể nói, giống như cô không nghe thấy anh nói gì chỉ lặng lẽ lấy tờ chi phiếu trong tay Thịnh Thế.
Nhìn Cố Lan San bình tĩnh như vậy, trong lòng Thịnh Thế càng thêm phẫn nộ. Ngoại trừ lần đó ra, anh cảm thấy cực kỳ thất bại.
Anh siết chặt nắm đấm rồi cười lại một tiếng sau đó xoay người rời đi.
—
Tiếng Bạch Ngọc Như Ý rơi xuống khiến cho người hầu chú ý, nhìn thấy Thịnh Thế bước ra khỏi phòng ngủ, lập tức cung kính nói: “Thịnh tiên sinh!”
Thịnh Thế cũng không không tỏ thái độ gì, khuôn mặt tuấn tú, lạnh lẽo đi xuống lầu.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra anh đang tức giận.
Chỉ cần thấy anh không nói một tiếng lại còn cảm giác ác liệt tỏa ra khiến mấy người hầu không dám thở mạnh cũng chẳng dám nhiều lời.
Mãi cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng nổ máy rời đi, mọi người mới thở phào một hơi nhưng tận trong đáy lòng vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Một lúc sau, những người hầu này mới hoàn hồn, vội vàng đến cửa phòng ngủ, một trong số đó gõ cửa, hỏi: “San tiểu thư, cô không sao chứ?”
“Tôi không sao!” Cố Lan San trả lời rồi bổ sung một câu: “Mọi người đi nghỉ đi!”
“Vâng! Chúc San tiểu thư ngủ ngon!”
Nhóm người hầu ngoài cửa đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng rời đi nhưng bên ngoài vẫn vang lên tiếng trò chuyện của bọn họ.
“Thịnh tiên sinh và San tiểu thư lại cãi nhau sao? Hình như còn quăng cái gì đó! Tiếng động rất lớn đó!”
“Ngày mai dọn phòng là biết cái gì thôi! Thịnh tiên sinh chẳng mấy khi về nhà nhưng San tiểu thư vẫn khiến cậu ấy cụt hứng bỏ về!”
“Cũng chưa chắc, đã một tháng Thịnh tiên sinh không về nhà rồi. Nếu để ý một chút cũng cảm thấy được San tiểu thư rất đáng thương!”
“Thật ra,Thịnh tiên sinh trước đây không phải như vậy! Từ sau lần đó, cậu ấy và San tiểu thư trở nên như vậy!”
—
Dần dần, Cố Lan San cũng không nghe thấy tiếng trò chuyện ngoài cửa nữa, rốt cuộc cô cũng được yên tĩnh. Dù có cố gắng như thế nào cô cũng không thể ngủ được. Cô nằm trên giường một lúc, thỉnh thoải lật người. Nghĩ lại, những người hầu kia nói rất đúng. Cô và Thịnh Thế quả thật lại thêm một lần chia tay không vui vẻ. Giống như đêm nay, không hiểu tại sao lại chọc giận Thịnh Thế như vậy. Đã bao lần rồi cô cũng không nhớ rõ nữa.
Thật ra, những người hầu đều đã nói, trước kia Thịnh Thế không phải như vậy. Từ khi nào anh trở nên như vậy? Bọn họ cũng nói ‘sau lần đó’! ‘Sau lần đó’ sao? Cố Lan San rốt cũng hiểu ‘lần đó’ là gì!
Cố Lan San cũng không nhớ rõ tối hôm trước mình ngủ lúc nào. Bảy giờ sáng hôm sau, cô theo thói quen tỉnh dậy nhớ ra hôm nay là ngày nghỉ phép của cô nên mơ màng nhắm mắt lại.
Nhưng vừa ngủ được không lâu, điện thoại di động vang lên, Cố Lan San lật người, lười biếng giơ tay mò mẫm một lúc lâu mới thấy di động, đưa tay bật loa ngoài. “Chị Cố, em là Diệp Tư, bây giờ chị có rảnh không? Công ty có chút chuyện, chị có thể đến hay không?”
Cô gái trong điện thoại nói một tràng dài, Cố Lan San chỉ nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng rồi tắt máy.
Cô lười biếng lật người, hông cảm thấy đau nhức khiến cô tự chủ mà nhíu mày. Thực mệt nha! Không dễ dàng có cơ hội ngủ nướng cuối cùng vẫn bị người phá đám! Đáy lòng Cố Lan San hơi tức giận, đạp xuống nệm hai cái cuối cùng vẫn đứng dậy đi tắm rửa.
——
Tòa soạn SH.
Trong phòng hóa trang ở tầng năm có giọng nữ truyền ra, “Mang đi, mang đi! Mang hết tất cả cho tôi đi! Đây rốt cuộc là đồ phế phẩm gì thế này? Khó coi như vậy! Như vậy thì làm sao tôi lên hình được chứ?”
“Còn những đồ trang điểm này nữa, đây là nhãn hiểu gì? Đây không phải là nhãn hiệu tôi hay dùng! Cô có biết da tôi rất nhạy cảm hay không?”
“Cà phê, cà phê của tôi đâu? Tôi đã gọi năm phút rồi sao còn chưa có chứ?” nguồn thichdoctruyen.com
“Không phải bảo mấy người mang mấy bộ quần áo khác đến cho tôi sao? Sao còn chưa đi? Có biết thời gian của tôi cực kỳ quý giá không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!