Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân 2

Câu lạc bộ Public House.

Tuyết Linh uống hết ly này rồi lại tới ly khác, hết chai này rồi lại tới chai khác. Trạch Tịnh Thần nhìn một hồi rồi cũng xót, anh đưa tay dành lấy ly rượu từ tay Tuyết Linh, "Cô có chuyện gì buồn không thể nói cho tôi được sao?"

Tuyết Linh có vẻ như đã say, cô mỉm cười quơ tay nói:"Tôi thì có thể có chuyện gì được chứ? Chỉ là có nhã hứng muốn mời anh đi uống một bữa thôi. Mà này, sao anh không uống?" Tuyết Linh nhíu mày nhìn Trạch Tịnh Thần rồi quay sang rót rượu vào ly sau đó đưa cho anh:"Anh uống đi, tôi rất ít khi mời người khác uống rượu như thế này, anh là người đầu tiên đấy."

"Tôi phải lái xe đưa cô về, uống rượu làm sao coi được."

"Cũng phải. Vậy... thì để tôi uống một mình vậy." Nói rồi, Tuyết Linh đưa rượu lên miệng, uống cạn.

"Cô uống ít thôi, rượu không tốt cho sức khoẻ đâu."

"Tôi biết mà." Tuyết Linh miệng thì nói vậy nhưng vẫn uống hết ly này rồi tới ly khác, cứ mỗi lần cô uống hay không nói chuyện, trong đầu cô chỉ tồn tại hình bóng của Hàn Dương Phong.

Thật là khó hiểu, rõ ràng cô đã kiên quyết từ bỏ nhưng tại sao vẫn không thể nào dứt ra được.

"Trạch Tịnh Thần, cảm ơn anh đã bỏ thời gian để ở đây với tôi." Tuyết Linh khẽ cong môi cười:"Anh... anh là người bạn tôi quý trọng nhất nên tôi muốn chia sẻ với anh. Trạch Tịnh Thần, anh nói xem, nếu có một người nói lời thích mình mà mình lại từ chối với người đó một cách phũ phàng, lại còn lạnh nhạt đẩy người đó với một người con gái khác thì người đó sẽ thế nào?"

Trạch Tịnh Thần nhìn vào ánh mắt mơ hồ của Tuyết Linh, bỗng chốc cảm thấy lòng chợt xao xuyến, anh suy nghĩ về câu nói của Tuyết Linh, bản thân lại có chút chột dạ, anh thích cô nhưng chưa thể nói ra, bởi vì anh biết cô cũng sẽ từ chối mình giống như cách mà cô đã từ chối người đàn ông kia.

"Tất nhiên sẽ rất đau rồi, cô thử nghĩ đi, tìm được người mình thích biết khó khăn đến cỡ nào? Đến với người đó lại còn khó khăn hơn, nếu một người từng trao cho cô tất cả, nhưng lại bị cô từ chối, cô sẽ không hiểu được người đó sẽ đau thế nào đâu. Tuy nhiên, trong chuyện tình yêu không có sự gượng ép, chỉ cần cô không thích thì không ai có thể ép buộc cô."

Tuyết Linh bỗng chốc tối sầm mặt. Đúng! Trạch Tịnh Thần nói đúng, cô biết Hàn Dương Phong sẽ tổn thương nhưng không biết là tổn thương ở mức nào, cô cảm nhận được tình cảm của Hàn Dương Phong dành cho cô, nhưng cô không có khả năng đền đáp lại.

Tuyết Linh mỉm cười xua tay:"Tôi chỉ hỏi đùa thôi, anh cần gì phải nghiêm túc như vậy không?"

Tuyết Linh rót đầy ly rượu, vì gấp gáp đưa lên miệng uống nên bị sặc. Trạch Tịnh Thần liền vỗ lấy lưng cô:"Chậm thôi."

"Trạch Tịnh Thần, anh là bạn của tôi đúng không?" Tuyết Linh mắt nhắm mắt mở hỏi.

"Đúng vậy."

Tuyết Linh cười:"Anh cảm thấy tôi là con người thế nào? Vì sao lại xem tôi là bạn?" Tuyết Linh ngỏ ý hỏi, bởi vì từ nhỏ tới giờ, cô chỉ có một người bạn thân là Lộ Khiết, trước đó và sau không còn một ai nữa, bởi vì tính Tuyết Linh rất nóng, lại nắng mưa thất thường, ngoài Lộ Khiết thì không ai chịu nổi.

"Xem cô là bạn cũng cần lý do sao?" Trạch Tịnh Thần thở nhẹ, cầm ly rượu để sẵn trên bàn rồi ngửa cổ uống cạn:"Tôi cũng không biết nữa, đơn giản muốn xem cô là bạn thôi."

Tuyết Linh mệt lả người nhưng vẫn còn dư sức uống, cô chống cằm nheo mắt nhìn anh một lúc rồi nói:"Lúc trước tôi có nghe anh nói tôi rất giống với một người con gái, mà người đó lại rất quan trọng với anh, anh có thể kể cho tôi nghe về cô ấy không?... Bởi vì tôi thật hâm mộ cô ấy vì cô ấy có một người bạn trai tốt như anh."

Vẻ mặt Trạch Tịnh Thần ngệch đi trông thấy, khí sắc bao quanh không còn là vẻ u ám, nguy hiểm nữa mà là sư lãnh đạm, buồn bã.

Anh nhìn cô với ánh mắt vô hồn, khiêm tốn nói:"Cô ấy là em gái tôi... nhưng đã bị kẻ khác hại chết rồi!"

Lúc này, Tuyết Linh đã nằm gục trên bàn, không để ý câu nói của Trạch Tịnh Thần.

"Là do Tư Cảnh Nam làm, tôi sẽ khiến cả gia đình nhà hắn phải trả giá." Xong xuôi, Trạch Tịnh Thần đứng dậy, bế Tuyết Linh lên rồi đi ra khỏi quán.

....

Bước ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ quay đi quay lại tìm Hàn Dương Phong sau đó thở dài rồi nhìn anh với vẻ mặt nghiêm trọng:"Cậu là bạn trai của bệnh nhân sao?"

Hàn Dương Phong nhíu mày nhìn bác sĩ một lúc rồi cũng gật đầu, anh nói:"Cô ấy thế nào rồi?"

"Bởi vì làm việc quá sức nên tình trạng sức khoẻ của bệnh nhân hiện giờ rất không được tốt, tuy nhiên nghỉ ngơi một thời gian sẽ ổn thôi. Cậu cũng nên để ý đến bệnh nhân nhiều hơn, không nên để bệnh nhân phải kích động."

"Cảm ơn." Hàn Dương Phong gật đầu nói.

"Được rồi, cậu vào bên trong đi." Nói rồi, vị bác sĩ kia cũng rời đi.

Sau khi vào phòng, Hàn Dương Phong nhìn Diệp Hâm Đình say giấc trên giường bệnh thì lòng dịu đi hẳn, anh tiến tới ngồi vào chiếc ghế sofa ở bàn trà.

"Tuyết Linh đang ở đâu?"

Nhận được cuộc gọi từ Hàn Dương Phong, người ở đầu giây bên kia lập tức trả lời:"Hàn thiếu, Diệp tiểu thư sau khi ra khỏi trung tâm mua sắm thì cùng Trạch Tịnh Thần đến Public House, sau đó... sau đó thì anh ta đã đưa Diệp tiểu thư về nhà của anh ta..."

Hắn ta chưa nói hết, Hàn Dương Phong đã giận dữ ném máy điện thoại vào một góc phòng, vỡ tan. Ánh mắt chứa đầy tia lửa đang bùng cháy, sau đó thì đứng dậy rời khỏi phòng.

Bên giường bệnh, Diệp Hâm Đình khẽ mở mắt, nhìn bóng lưng Hàn Dương Phong với sự lưu luyến, không muốn anh bỏ cô ở đây một mình.

Trong lòng cô đã từng nghĩ, Tuyết Linh đã không yêu anh, thế tại sao anh vẫn cố chấp như vậy, tại sao anh vẫn không thể chấp nhận cô?

....

Biệt thự.

Trạch Tịnh Thần bế Tuyết Linh về phòng, nhẹ nhàng cởi áo khoác trên người cô rồi đắp chăn cho cô, sau đó thì rời đi chuẩn bị một số chuyện, nhưng cánh tay của anh bị một người khác giữ lại.

Tuyết Linh nắm chặt lấy tay anh, thầm nói:"Đừng đi... đừng bỏ tôi lại một mình."

Nhìn Tuyết Linh thiết tha cầu xin, Trạch Tịnh Thần giãn mày, ngồi xuống cạnh giường, mỉm cười ôn nhu nắm lấy tay của Tuyết Linh:"Được, tôi không đi."

Trạch Tịnh Thần ngồi ngắm Tuyết Linh rất lâu, tay vẫn nắm chặt lấy tay cô. Tuyết Linh rất ít khi trang điểm, nhưng thật sự rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi môi hình trái tim, hồng hào mềm mại.

Trạch Tịnh Thần đã gặp người xinh đẹp hơn cô nhưng vẻ đẹp ấy không cuốn hút anh bằng vẻ đẹp này của cô. Anh cười nhẹ, cúi xuống hôn nhẹ vào trán cô sau đó luồn tay vào cần cổ, cầm lấy mặt sợi dây chuyền:"Tuyết Linh, tôi không những muốn có sợi dây chuyền mà tôi muốn có cả em nữa. Tôi sẽ khiến em tự động trao hết tất cả cho tôi."

Lát sau, Trạch Tịnh Thần thấy Tuyết Linh đã say giấc, anh gỡ tay cô ra rồi đi vào phòng tắm để thay đồ.

Vừa lúc ấy, cánh cửa chính của căn phòng mở, trên tay Tôn Hoằng đã cằm sẵn một con bấm, ánh mắt dán chặt lên người con gái đang nằm ở phía giường lớn.

Tôn Hoằng là sát thủ, động tác vô cùng nhẹ nhàng, khi đến nơi, anh vẫn còn do dự có nên ra tay hay không, nhưng khi nghĩ đến Tưởng Ân và kế hoạch của Trạch Tịnh Thần, Tôn Hoằng quyết định vung dao xuống.

Ngay lúc ấy, Trạch Tịnh Thần xuất hiện, tay nắm chặt lấy con dao Tôn Hoằng đâm xuống. Khi anh ta nhận thức ra có người, chưa kịp làm gì thì đã bị Trạch Tịnh Thần một tay hất mạnh văng vào tường, vì thân là thuộc hạ nên Tôn Hoằng không dám chống cự.

Trạch Tịnh Thần cầm con dao ném về một góc phòng, ánh mắt đanh thép nhìn Tôn Hoằng, rồi cầm khẩu súng đặt kệ tường chỉa về đầu Tôn Hoằng.

"Chưa có lệnh của tôi cậu dám hành động, gan cậu cũng lớn lắm rồi!"

"Anh, em... em chỉ là đang giúp anh thôi. Bây giờ là thời cơ, chỉ cần anh lấy sợi dây chuyền rồi giết chết cô ta thì mọi chuyện sẽ kết thúc sớm."

Trạch Tịnh Thần lãnh đạm cất tiếng nói:"Cô ấy ra sao chỉ có tôi mới có quyền quyết định, tôi nói cho cậu biết, ngoài tôi ra, bất cứ ai trong Tâm Trứ kể cả cậu nếu động đến một sợi tóc của Diệp Tuyết Linh thì tôi sẽ không bao giờ bỏ qua."

Tôn Hoằng nghiến răng, ấm ức gật đầu. Đến khi Trạch Tịnh Thần buông súng xuống, anh ta mới dám mở lời:"Anh, em có một điều muốn hỏi anh."

"Nói!"

"Anh có phải là yêu cô ta rồi đúng không?"

Trạch Tịnh Thần liếc nhìn Tuyết Linh đang nằm trên giường, sau đó không trả lời. Tôn Hoằng hỏi tiếp:"Vậy còn Tưởng Ân thì sao?"

Trong lòng Trạch Tịnh Thần có chút phân vân, giữa hai người con gái, một người hết lòng vì anh, trung thành với anh, nguyện làm mọi điều anh muốn, một người khiến Trạch Tịnh Thần thoát khỏi u ám sau bao nhiêu năm. Sự lựa chọn này thật sự rất khó.

"Ra ngoài!" Trạch Tịnh Thần gằn giọng ra lệnh.

Tôn Hoằng nắm chặt nắm đấm, không can tâm nhưng vẫn phải nghe theo Trạch Tịnh Thần.

"Tưởng Ân thật sự rất yêu anh, vì anh cô ấy hi sinh rất nhiều. Cô ấy xứng đáng có được hạnh phúc." Nói rồi, Tôn Hoằng mở cửa rời khỏi phòng, mong rằng câu nói vừa rồi sẽ tác động đến Trạch Tịnh Thần.

...

Ngày hôm sau.

Tuyết Linh nhíu mày mở mắt, đầu óc xoay vòng vòng vẫn còn đau âm ỉ.

Nhìn xung quanh thì biết đây không phải là phòng của mình, Tuyết Linh liền hồi tưởng lại chuyện tối qua. Thì đây chắc là nhà của Trạch Tịnh Thần.

Tuyết Linh bước xuống giường, sau đó đi ra ngoài, ngắm nhìn ngôi biệt thự to lớn trước mắt, thật sự rất tinh tế!

"Cô tỉnh rồi à?" Trạch Tịnh Thần từ phía hành lang bên kia đi đến, đưa một cốc nước cho cô rồi nói:"Sâm đấy, cô uống đi, vừa giải rượu vừa giữ ấm."

Tuyết Linh cong môi cười nhận lấy:"Làm phiền anh rồi."

"Không có gì."

"À phải rồi, anh không đi làm sao?"

"Có chứ, nhưng bây giờ chưa đến giờ làm. Xuống dưới ăn chút gì đi! Tôi chuẩn bị bữa sáng rồi."

"Được."

Đứng dưới lầu, hướng mắt nhìn lên, Tưởng Ân chỉ lặng thầm rời đi, dù sao chuyện tình của cô và Trạch Tịnh Thần cũng không có kết quả tốt đẹp gì, không nên lưu luyến nữa thì hơn.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!