Lâm Việt Thịnh xé rách váy trên người Quách Thanh Tú thành từng mảnh, tách hai chân cô ra, đâm vào người cô mà không thèm âu yếm.
Quách Thanh Tú đau tới mức kêu lớn, nước mắt làm ướt nhòa tầm nhìn của cô: “Buông tôi ra, đồ khốn!”
Cô ra sức vùng vẫy, muốn đẩy Lâm Việt Thịnh ra.
Lâm Việt Thịnh cúi đầu hôn lên bộ ngực mềm của cô, dùng sức cắn nó thật mạnh, trong khoang miệng nhanh chóng tràn đầy mùi máu tươi.
Quách Thanh Tú đau tới mức co giật, thân thể run rẩy liên tục.
Cơn đau ở chỗ mẫn cảm kích thích tới thần kinh của cô. Phản ứng mãnh liệt Quách Thanh Tú càng thêm khởi dậy phản ứng của Lâm Việt Thịnh.
Hắn ra sức va chạm, xé rách chỗ mềm mại của Quách Thanh Tú từng chút như một thanh dao.
Máu tươi chảy men theo bắp đùi, nhuộm đỏ gạch men lạnh lẽo dưới thân.
Lâm Việt Thịnh bắt Quách Thanh Tú phải quay sang nhìn xuống dưới.
“Thấy chưa? Nơi này là mọi thứ mà gã đàn ông lai căng của cô đã làm cho cô đấy. Tôi sẽ để người ta hủy diệt nơi này…”
Cảm giác nhục nhã ùa vào lòng Quách Thanh Tú, đau đớn trên tinh thần còn khiến cô khó chịu hơn là đau đớn trên thể xác.
“Lâm Việt Thịnh, anh là đồ khốn nạn anh có biết không? Trong đầu anh chỉ có những suy nghĩ tà ác mà thôi, anh còn thua cả Dương Diệp Sơn…”
“Chát!”
Lâm Việt Thịnh tát thật mạnh, Quách Thanh Tú cảm thấy mặt mình đau rát, nước mắt hòa với mồ hôi chảy xuống từ trên mặt cô.
“Quách Thanh Tú, cô không có tư cách nói chuyện với tôi!”
Lâm Việt Thịnh ôm Quách Thanh Tú lên bàn làm việc, dùng sức trùng kích: “Nhìn cho kỹ, cô nhìn này, đây chính là nơi cô muốn…”
Lâm Việt Thịnh cúi người cắn lên bờ vai trắng như tuyết của cô, răng nanh sắc bén cắm vào trong máu thịt.
Quách Thanh Tú khóc rống lên, khóc tới mức khàn cả giọng.
Thân thể giống như một con búp bê vải rách rưới, bị hắn đâm thủng xé rách một cách bừa bãi…
Quách Thanh Tú siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào trong da…
Lâm Việt Thịnh bỗng rời khỏi thân thể Quách Thanh Tú, kéo khóa quần lên, nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét.
“Quách Thanh Tú, cô phải trả giá đắt vì những gì mà mình đã làm. Nhớ kỹ, đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Không có kẻ nào phản bội tôi mà lại có kết cục tốt cả. Tôi phải chơi cho tới khi cô chết mới thôi! Gian phu dâm phụ, không ai là có kết cục tốt đâu.”
Ánh mắt Lâm Việt Thịnh sâu không thấy đáy, nguyền rủa cô như là ác ma.
Quách Thanh Tú khóc tới mức xụi lơ thân thể.
“Rầm!”
Cánh cửa nặng nề đóng lại, Quách Thanh Tú ôm vai co ro trong khóc, im lặng khóc.
Rốt cuộc là sao chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có ai đó nói cho cô biết phải làm sao bây giờ không?
Bóng đêm âm u chậm rãi bao vây nơi này.
Quách Thanh Tú nằm trên nền gạch men lạnh lẽo, thân thể run rẩy liên tục.
Có lẽ là khóc lâu lắm nên cô đau đầu muốn nứt, hai chân đau tới mức không thể khép lại được. Lâm Việt Thịnh, tên ác ma này!
Đồ ác ma mất hết nhân tính!
Không biết đã qua bao lâu, đúng lúc Quách Thanh Tú lạnh tới mức không thể chịu đựng được nữa, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, một bóng người chui vào.
“Cô Quách, cô Quách…”
Ánh sáng đèn pin chợt lóe lên, Dì Nguyễn nhanh chóng đi vào: “Ây dà, cô Quách, sao cô lại biến thành thế này? Cậu chủ xuống tay không biết nặng nhẹ gì cả, sao có thể hành cô tới mức này được chứ.”
Dì Nguyễn cầm áo ngủ của cô che lên người cô: “Sàn nhà lạnh lắm, đừng nằm trên sàn nhà. Tới đây, ngồi lên sofa.”
Dì Nguyễn kéo Quách Thanh Tú nằm lên sofa mềm mại, lại lấy thuốc mỡ giảm sưng bôi cho cô.
“Hầy, hai người tội gì phải thế, đang yên đang lành nhất định phải hành nhau tới mức này.”
Quách Thanh Tú khóc tới mức mắt sưng húp lên như hai cái lồng đèn, toàn thân chết lặng, không còn sức lực, mặc cho Dì Nguyễn thao túng.
“Một người đã thế rồi, một người cũng như vậy. Phải làm sao mới tốt đây?”
Dì Nguyễn than thở.
Bà lại lấy một cái chăn ra đắp cho Quách Thanh Tú: “Cô Quách à, tôi lén đi ra đấy, không thể ở lại lâu đâu. Tôi đi trước đây. Cậu chủ sai người canh giữ bên ngoài. Ngày mai tôi coi thử có thể lại đến thăm cô được hay không.”
Quách Thanh Tú không có phản ứng, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà.
Dì Nguyễn thở dài rời đi.
Nơi này nhanh chóng khôi phục sự yên tĩnh như ban đầu.
Sáng hôm sau, Quách Thanh Tú mơ màng mở mắt ra, ánh nắng chói chang chiếu vào từ cửa sổ, soi sáng đại sảnh trống không, có vẻ hoang vắng và đơn điệu…
Vốn dĩ, nơi này người đến người đi, tràn đầy tiếng cười nói vui vẻ.
Lâm Việt Thịnh đã biến nó thành một nơi bỏ hoang.
Quách Thanh Tú cố gắng ngồi dậy, đầu đau đớn, ánh mắt hoảng hốt mê ly, dường như mọi thứ chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Tiếng xích sắt va chạm truyền tới, tiếng bước chân vang lên, cửa mở ra, bóng dáng Lê Hùng Việt xuất hiện trước cửa.
Hắn đặt hộp cơm lên bàn, sau đó liếc nhìn Quách Thanh Tú một cái, mặt không biểu cảm đi ra ngoài.
Lâm Việt Thịnh định nhốt cô trong này cả đời sao?
Anh Hải! Xin lỗi, nơi này là giấc mơ mà anh tạo ra cho em, đều bị Lâm Việt Thịnh hủy diệt hết cả rồi.
Quách Thanh Tú nghĩ đến đây, nước mắt lại rơi lã chã như mưa.
Nước mắt chảy qua hai má, kích thích tới vết thương sưng phù trên mặt làm cô đau rát.
Bụng kêu lên ọc ọc, Quách Thanh Tú thế mới nhớ tới từ tối qua tới giờ cô chưa có hạt cơm nào vào bụng. Cô mở cà mèn ra, bên trong là cơm hạt lớn thô ráp, bên trên bỏ mấy cọng rau xanh.
Xem ra Lâm Việt Thịnh sẽ không quan tâm cô nữa. Hắn cũng sẽ không nuông chiều bảo vệ cô như trước kia nữa.
Đúng rồi, cô chẳng qua là đồ chơi của hắn mà thôi. Chắc bây giờ chơi chán nên cũng tới lúc bị vứt bỏ rồi.
Tòa nhà làm việc khổng lồ này trở thành một nhà giam thiên nhiên, dùng để giam cầm Quách Thanh Tú cả đời.
Ba ngày liên tục, ngoài Lê Hùng Việt mỗi ngày đưa hai bữa cơm đến đây ra thì không có bất cứ ai tới thăm cô cả.
Cũng tốt, chỉ cần không phải thấy hắn, cô cũng nên cảm ơn trời đất rồi. Cô thà rằng bị giam cầm cả đời chứ không muốn bị hắn giày xéo nữa.
Trưa ngày thứ ba, Quách Thanh Tú cuộn mình trên sofa, đắp chăn sắp đi ngủ.
Bỗng cửa bị đá văng ra, một mùi rượu tận trời xộc tới, bóng người tối đen xông về phía cô.
Quách Thanh Tú hơi ngẩn ngơ, đã bị Lâm Việt Thịnh xách lên.
“Quách Thanh Tú, cô sống được nhàn nhã quá nhỉ…”
Bàn tay to của hắn bóp chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, xương cốt sắp bị hắn bóp gãy. Quách Thanh Tú đau tới mức nước mắt rơi lã chã như mưa.
“Anh làm gì đấy? Buông tôi ta, đồ khốn…”
Lâm Việt Thịnh rõ ràng là uống rượu, mùi rượu đầy người, ánh mắt tràn ngập lửa giận.
Hắn dùng sức ném Quách Thanh Tú vào trong xe, sau đó dùng sức khởi động xe. Thân thể cô va chạm thật mạnh vào trên ghế đau rát…
Lúc này, Lâm Việt Thịnh đã hoàn toàn biến thành một ác ma. Trong sinh mệnh của hắn chỉ còn lại trả thù và trừng phạt mà thôi.
Quách Thanh Tú khóc quá nhiều nên đôi mắt hơi e ngại ánh sáng. Ánh nắng sáng sủa từ bên ngoài chiếu vào khiến cô không nở mắt ra nổi, bị Lâm Việt Thịnh kéo ra xe một cách vô tri vô giác.
Khi cô mở mắt ra, lại đang đứng trước cổng trường, bạn học ngày xưa đều đang vây quanh cô.
Lê Quyên Quyên cũng đứng trong đó, thấy bộ dáng gầy trơ xương của Quách Thanh Tú không khỏi sợ ngây người.
“Quách Thanh Tú, Quách Thanh Tú, cậu làm sao vậy…”
Lâm Việt Thịnh đẩy Quách Thanh Tú đến trước mặt các bạn học, nói bằng giọng đùa cợt: “Nhìn thấy chưa? Con đàn bà này là bạn học của các người đúng không? Đừng bị lừa bởi vỏ bọc lương thiện của cô ta. Thực tế cô ta là một kẻ lừa đảo, giả danh lừa bịp khắp nơi, vì tiền không tiếc bán đứng thân thể của mình…”
Quách Thanh Tú sợ ngây người. Cô không thể ngờ được rằng Lâm Việt Thịnh lại xé rách tự tôn cuối cùng của cô trước mặt các bạn học.
“Không thể nào, trước kia Quách Thanh Tú rất thành thật mà.”
“Đúng rồi, đừng đánh giá con người qua vẻ bề ngoài. Thì ra cô ta sa đọa như thế, chẳng trách bị trường đuổi học.”
“Đúng đấy đúng đấy, sao đại học S chúng ta lại xuất hiện loại người xấu xa như thế chứ. Đúng là vô liêm sỉ.”
“Nhìn cô ta như thế thật là khiến người ta ghê tởm.”
Lê Quyên Quyên đứng ra từ trong đám đông, quát lớn: “Đồ khốn, sao anh có thể làm nhục cô ấy như vậy chứ! Quách Thanh Tú, cậu nói cho mình biết đi, sao cậu lại ở bên cạnh tên khốn nạn như thế.”
Trong khoảnh khắc, Quách Thanh Tú hoàn toàn sập đổ. Thế giới của cô tan vỡ rồi.
“Ahhhhh!”
Quách Thanh Tú bỗng thét chói tai, vung nắm đấm về phía Lâm Việt Thịnh.
Tiếc rằng cô đâu phải là đối thủ của Lâm Việt Thịnh, nhanh chóng bị hắn giữ chặt tay, đẩy Lê Quyên Quyên vừa xông tới, tức giận tới mức quát lên: “Cút đi, đều cút hết cho tôi.”
“Lâm Việt Thịnh, tôi liều mạng với anh! Đồ ác ma, đồ khốn nạn mất hết tính người…”
Quách Thanh Tú khóc kêu khàn cả giọng.
Sắc mặt Lâm Việt Thịnh lạnh lẽo ném cô vào trong xe.
Sau đó chạy như bay trên đường bằng tốc độ nhanh nhất.
Đến trước cửa biệt thự, hắn kéo cô ra, cứ thế kéo hai tay của cô từ trong xe vào tận đại sản.
Tất cả mọi người thấy vậy đều sợ ngây người, đứng đực ra trong phòng khách, không dám cựa quậy dù chỉ một chút.
“Cút!”
Lâm Việt Thịnh quát lớn một tiếng, mọi người đều chạy tứ tán.
Quách Thanh Tú bị hắn ném trong phòng khách như một con búp bê bị hỏng.
“Tổng giám đốc Lâm, không biết ngài vội vã gọi điện thoại lại đây tìm em làm gì?”
Giọng nói õng ẹo truyền tới từ ngoài cửa.
Bóng dáng khêu gợi của Trương Minh Nhiên xuất hiện ở cửa, nhìn thoáng qua Quách Thanh Tú nằm trên sàn nhà, ánh mắt chợt lóe qua một chút vui sướng khi người gặp họa.
“Ơ, đây không phải là cô Quách đó sao? Trời lạnh như vậy, nằm trên sàn nhà làm gì thế?”
Quách Thanh Tú che mặt, bò dậy.
Sắc mặt Lâm Việt Thịnh đen sì ngồi trên sofa, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trương Minh Nhiên: “Còn không mau cút lại đây!”
Trương Minh Nhiên thế mới õng ẹo kêu một tiếng: “Ờ, được thôi, tới đây!”
Nói rồi lắc bờ mông khêu gợi đi đến bên cạnh Lâm Việt Thịnh.
“Tổng giám đốc Lâm, người ta nhớ anh muốn chết!” Trương Minh Nhiên ưỡn thân hình đầy đặn của mình lên người Lâm Việt Thịnh.
Hai người đang ở trong tầm mắt của Quách Thanh Tú, như thể đang cố ý làm cho cô nhìn vậy.
Lâm Việt Thịnh xoay người, duỗi tay nâng cằm Trương Minh Nhiên lên, hôn lên cánh môi đầy đặn của cô ta.
Trương Minh Nhiên rên rỉ một tiếng, nhanh chóng nghênh đón hắn.
Hai người nhanh chóng quấn lấy nhau. Bàn tay to của Lâm Việt Thịnh điên cuồng xé quần áo trên người Trương Minh Nhiên, nhanh chóng lộ ra thân thể trắng như tuyết của cô ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!