Tăng Thanh Hải bưng một chậu nước ấm đi ra từ trong phòng tắm rửa, đặt ở trước sofa, duỗi tay kéo Quách Thanh Tú lại đây, đè cô ngồi lên ghế.
Quách Thanh Tú hơi ngây người: “Đây là gì vậy?”
“Ha ha, anh ngâm chân cho em!” Tăng Thanh Hải nghiêm túc cầm lấy bàn chân nhỏ của Quách Thanh Tú đặt trong nước ấm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quách Thanh Tú nhanh chóng đỏ bừng: “Anh Hải, để em tự làm đi!”
Tăng Thanh Hải ngẩng đầu lên, nhìn cô một cách nghiêm túc: “Thanh Tú, mười năm qua, anh không ở bên cạnh em, không có cơ hội chăm sóc cho em. Chỉ có hôm nay thôi, hãy để anh chăm sóc cho em, giống như trước kia vậy, được không?”
Vành mắt Quách Thanh Tú cay xè, nghẹn ngào gật đầu. Trong lòng anh, cô vẫn trong trắng như trước kia.
Quách Thanh Tú bỗng cảm thấy mình thật vô liêm sỉ, hưởng thụ sự chăm sóc và quý trọng của anh Hải giống như là kẻ trộm vậy.
Nhưng mà, cô đã không còn trong trắng nữa rồi.
“Đừng căng thẳng, thả lỏng chút nào!”
Bàn tay to của Tăng Thanh Hải nắm chặt bàn chân nhỏ của Quách Thanh Tú.
Chân của Quách Thanh Tú rất nhỏ, rất trắng, mười ngón chân mũm mĩm, ngón tay hồng hào trơn bóng, cực kỳ đáng yêu.
Tăng Thanh Hải làm rất nhẹ. Anh ngồi trên thảm trải sàn, chăm chú massage cho cô.
“Thoải mái không?” Tăng Thanh Hải ngẫu nhiên lại ngẩng đầu lên, dịu dàng hỏi một câu. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quách Thanh Tú đỏ bừng như cà chua chín tới.
“Vâng, thoải mái lắm!”
Ngâm chân xong, Tăng Thanh Hải lau khô chân cho cô bằng khăn mặt.
“Trên lầu, trong phòng của em có quần áo. Em đi tắm rửa trước đi, tắm xong chúng ta ở đây ngắm sao trời.”
“Vâng!”
Mặt Quách Thanh Tú đỏ bừng hết cỡ, nhanh chóng xông lên lầu. Vào phòng, cô bật đèn lên.
Đèn pha lê xinh đẹp chiếu sáng cả căn phòng.
Trong chiếc tủ quần áo ở bên trái treo đầy những bộ quần áo kiểu dáng thiếu nữ màu xanh nhạt, màu trắng tinh, màu vàng nhạt… Đều là kiểu mà Quách Thanh Tú thích. Cô bỗng nghĩ tới, hình như những bộ quần áo này đều là sản phẩm trên tạp chí Thanh Tú Bút Màu.
Chẳng lẽ những bộ quần áo này đều do Tăng Thanh Hải thiết kế cho cô hay sao?
Quách Thanh Tú lập tức rung động vì suy đoán táo bạo này. Anh Hải, tại sao anh Hải của cô lại đối xử với cô tốt đến vậy?
Cô rất muốn hỏi anh, tại sao anh Hải lại đối xử tốt với em đến mức đó?
Nhưng cô không dám. Cô sợ sau khi biết được câu trả lời, mình sẽ không nỡ rời bỏ nơi này nữa.
Nếu đã là một tình yêu không có kết quả thì không bằng hãy bóp chết nó từ trong trứng nước luôn đi.
Quách Thanh Tú chọn một chiếc váy maxi hai dây in hoa kiểu Bohemian. Dây đeo vai của chiếc váy được thiết kế rộng khiến bờ vai của Quách Thanh Tú càng thêm mềm mại tinh tế. Hoa văn rực rỡ như cầu vồng, làm nổi bật nước da trắng như mỡ đông của Quách Thanh Tú, giống một con búp bê sứ xinh đẹp.
Tăng Thanh Hải nhìn thoáng qua, không khỏi cảm thấy hô hấp dồn dập.
Đây là Thanh Tú của anh! Vẫn ngọt ngào như trong trí nhớ của anh.
“Lại đây Thanh Tú. Chỗ này là tốt nhất…”
Tăng Thanh Hải lắp ráp một chiếc kính thiên văn. Nếu đã nói là đi ngắm sao trời thì vị trí này là hợp nhất.
Rời xa thành phố ồn ào, nơi này đến gần bầu trời nhất.
Quách Thanh Tú quỳ trên sofa, nhận lấy kính viễn vọng trong tay Tăng Thanh Hải, nhìn về phía bầu trời màu xanh đen.
Tăng Thanh Hải đứng bên cạnh dạy cô: “Đây là sao Ngưu Lang… Kia là sao Chức Nữ…”
Quách Thanh Tú đáp một tiếng, từ kính viễn vọng có thể thấy được, chẳng qua hai ngôi sao này càng lớn càng sáng hơn chút mà thôi, không có gì đặc biệt cả.
Ngưu Lang… Chức Nữ… Quách Thanh Tú bỗng cảm thấy thương cảm cực kỳ, đứng nhìn nhau mà không được ở bên cạnh nhau, có phải là đang miêu tả cô và anh Hải không nhỉ?
Thấy nỗi buồn trên gương mặt Quách Thanh Tú, Tăng Thanh Hải cười nói: “Thanh Tú, có phải em cảm thấy câu chuyện của họ quá đẹp và buồn không?”
Đôi mắt xinh đẹp của Quách Thanh Tú ầng ậc nước, buồn bã gật đầu.
Tăng Thanh Hải vươn tay ra lau nước mắt cho cô: “Em đừng buồn, đó chỉ là truyền thuyết mà thôi. Thật ra thì họ chỉ là hai ngôi sao thôi mà.”
Lời an ủi của Tăng Thanh Hải khiến tâm trạng của Quách Thanh Tú tốt hơn nhiều.
Tăng Thanh Hải tắt hết đèn trong nhà gỗ đi. Bởi vậy khi ngước nhìn bầu trời đầy sao, mới càng thấy chân thật hơn.
Hai người ngồi sát bên nhau. Quách Thanh Tú quỳ trên sofa, nghiêng đầu gối lên lưng tựa của ghế sofa, ngắm sao trời.
Tăng Thanh Hải thì ngồi bên cạnh cô, bảo vệ cô bằng tay của anh để tránh cô bị té xuống.
“Thanh Tú, mười năm qua, em có từng nhớ tới anh không?” Trong bóng đêm, giọng nói của Tăng Thanh Hải giống như hư ảo vậy.
“Có, em chưa từng quên anh bao giờ, anh Hải!”
Tăng Thanh Hải vươn tay vuốt ve mái tóc dài của Quách Thanh Tú, dịu dàng nói: “Thanh Tú, mười năm, em có biết anh đã tìm em mười năm như điên dại. Mỗi lần gọi điện thoại, nghe bác cả của em nói em đã qua đời, anh suýt nữa điên mất rồi, em biết không? Anh không tin em đã chết. Anh cứ cảm thấy, ở nơi sâu thẳm nào đó, em đang nhìn anh… Có lẽ đây chính là thấu hiểu lòng nhau mà người ta thường hay nói!”
Giọng Tăng Thanh Hải dịu dàng như làn nước, vẻ mặt chăm chú ngước mắt nhìn nơi xa.
Quách Thanh Tú dần dần nghiêng đầu tựa vào khuỷu tay anh.
Mùi hương thơm ngát của mái tóc cô truyền vào trong mũi Tăng Thanh Hải, rất ấm áp rất yên tĩnh, giống như trước kia cô từng ngủ trong lòng anh rất nhiều lần vậy.
“Thanh Tú, em có biết rằng anh yêu em đến mức nào không? Nếu anh không đính hôn thì bây giờ em đã là bạn gái của anh rồi…”
“Thanh Tú, hứa với anh đi, em phải vui vẻ, em đừng bao giờ trốn tránh anh!”
Tăng Thanh Hải lải nhải một mình thật lâu, mãi cho đến khi sao trên trời đều biến mất, ánh sáng ló dạng phía chân trời, anh mới nói khẽ: “Thanh Tú, mặt trời mọc rồi kìa…”
Lại gọi khẽ một tiếng, Quách Thanh Tú không có phản ứng gì, nghiêng đầu sang một bên. Cô đã ngủ say rồi.
Trong lúc ngủ, trông cô cực kỳ im lặng ngọt ngào, hàng mi dày cong cong, để lại một bóng râm trên đôi mắt nhắm nghiền.
Mũi quỳnh xinh xắn, môi hồng hào, hô hấp thơm tho nhẹ nhàng.
Tăng Thanh Hải nở nụ cười yêu thương, bế cô lên lầu.
Trong lúc mơ màng, Quách Thanh Tú nghiêng người, cảm thấy hơi thở của Tăng Thanh Hải cách cô rất gần. Cô nghiêng người, vùi đầu vào ngực anh, giống như ngày xưa vậy, mỗi lần chơi trốn tìm trốn vào nhà anh thì đều ngủ gật.
Khi đó, người bế cô về luôn là anh. Cảm giác ấy vẫn rõ ràng cho tới bây giờ, cực kỳ bình yên và thoải mái.
Trong cơn mơ, cô khẽ thủ thỉ mơ hồ: “Anh Hải, anh lại bắt được em rồi…”
Tăng Thanh Hải cúi đầu, hôn khẽ lên cánh môi mềm mại của cô. Hơi thở thơm ngát của cô xông thẳng vào đầu óc anh.
Anh tham lam khắc họa đôi môi cô bằng môi của mình
Quách Thanh Tú đang ngủ, cố ý hay vô tình nghênh đón nụ hôn của anh.
Trái tim Tăng Thanh Hải đập nhanh hơn, hít vào thật sâu, cuối cùng đè nén nỗi điên cuồng trong lòng, quyến luyến đặt Quách Thanh Tú lên giường, đắp chăn cho cô.
“Thanh Tú, anh hứa sẽ không làm tổn thương em. Anh rất muốn em, nhưng anh không thể…”
Đó là một lời hứa sâu sắc. Nếu cô đã tín nhiệm anh vô điều kiện thì anh sẽ cho cô tình yêu sâu nhất một cách vô điều kiện.
Lúc Quách Thanh Tú tỉnh dậy, đã là giữa trưa. Cô ngẩn ngơ, mau chóng bật dậy khỏi giường.
Trời ơi, cô lại ngủ mất tiêu rồi! Đã bảo là xem mặt trời mọc mà! Haizz, thật là vô dụng, thế mà ngủ mất rồi!
“Thanh Tú, dậy chưa? Mau dậy ăn sáng đi…”
Bóng dáng Tăng Thanh Hải bỗng xuất hiện ngoài cửa.
Quách Thanh Tú bỗng nhớ tới chuyện hôm qua mình ngủ trong lòng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ tới mức đỏ bừng.
“Anh Hải, tối qua em…”
“Ha ha, bé ngốc. Tối qua em ngủ sớm quá, không nhìn thấy mặt trời mọc. Nhưng không sao, sáng mai còn có cơ hội mà…”
“Ôi, không cần đâu, em phải về rồi!”
Quách Thanh Tú đi chân trần chạy xuống lầu, xông vào buồng vệ sinh, vội rửa mặt rồi buộc tóc lên, đi ra ngoài.
“Anh Hải, em nghĩ em nên về rồi.”
Tăng Thanh Hải nhìn cô bằng ánh mắt bị tổn thương: “Thanh Tú, em thật sự nhẫn tâm bỏ mặc mình anh ở đây sao? Lại ở với anh thêm một ngày nữa đi, được không?”
Quách Thanh Tú mềm lòng, dù sao cũng là cuối tuần, về nhà làm gì? Còn không phải ngơ ngác một mình, chi bằng ở với anh Hải thêm một ngày nữa vậy.
Gần đây anh Hải bị Lâm Việt Thịnh chơi xỏ thảm như thế, trong lòng anh chắc chắn là cực kỳ áp lực. Vậy thì làm cho anh lại vui vẻ thêm một ngày nữa vậy!
“Thanh Tú, em đi làm vào thứ hai đúng không? Lại ở thêm một ngày nữa đi, mai anh đưa em về đi làm, được không?”
Tăng Thanh Hải nhìn cô bằng ánh mắt van nài, như thể chỉ cần cô từ chối thì anh sẽ đau khổ lắm vậy.
“Được rồi, anh Hải, vậy em lại ở với anh thêm một ngày nữa vậy.”
Quách Thanh Tú ở lại, hai người dẫn Tiểu Bạch đi tản bộ ở bãi biển gần đó, lướt sóng…
Thời gian vui vẻ luôn rất ngắn ngủi. Đúng lúc Quách Thanh Tú đang nắm tay với Tăng Thanh Hải, cười nói nô đùa trên bãi biển…
Một bóng dáng màu đỏ đứng ở xa nhìn họ bằng ánh mắt oán hận.
Lý Vi Vi chỉ hận hai mắt mình không thể phun lửa để thiêu cháy Quách Thanh Tú đến mức biến thành tro bụi.
Người đàn ông kia là chồng chưa cưới của cô, người phụ nữ kia là người mà anh ta yêu nhất.
Cô hận tới mức đầu óc sắp bốc cháy.
Cô đi lại khắp căn nhà, cuối cùng, bỗng thấy bộ quần áo của nữ giới để trong phòng vệ sinh, ghen tỵ bốc cháy như ngọn lửa.
Quách Thanh Tú, cô đã hứa với tôi là sẽ không dụ dỗ Anh Hải nữa, không thể ngờ được rằng cô lại không giữ lời hứa của mình, đúng là hèn hạ!
Thời gian vui vẻ trôi qua thật nhanh, lại một ngày trôi qua.
Quách Thanh Tú lại ngủ qua đêm trong nhà gỗ.
Sáng hôm sau, Tăng Thanh Hải đưa cô đi làm. Anh treo một chuỗi chìa khóa hình trái tim lên cổ cô.
“Căn nhà gỗ này là của em. Từ giờ trở đi, em muốn trở về lúc nào cũng được. Bình thường có Lưu Hoa trông giữ, mỗi ngày sẽ có người đến dọn dẹp vệ sinh. Em chỉ cần hưởng thụ là được rồi.”
Quách Thanh Tú lấy chìa khóa xuống nhét vào tay Tăng Thanh Hải: “Em không cần đâu anh Hải. Cảm ơn tấm lòng của anh. Em không thể nhận món quà quý giá như vậy được.”
“Ha ha, bé ngốc. Đây không phải là món quà quý giá gì đâu. Nó chỉ là một bữa ăn sáng nếu so với những gì mà em đã giúp đỡ anh. Nhận lấy đi, coi như là một ngôi nhà mà anh tặng cho em. Em yên tâm đi, anh sẽ không có yêu cầu quá đáng gì với em đâu.”
Tăng Thanh Hải dịu dàng nói, lại treo chìa khóa lên cổ Quách Thanh Tú.
“Ngoan, đừng từ chối anh, anh sẽ buồn lắm.”
“Anh Hải!!!”
“Thanh Tú, em có thể không cho anh số điện thoại của em, có thể không cho anh địa chỉ của em, có thể không nói cho anh biết em có sống tốt hay không, nhưng mà, em không thể từ chối sự quan tâm mà anh dành cho em. Đây chỉ là một lời van xin rất nhỏ bé mà thôi. Anh không yêu cầu em phải đến đây mỗi ngày. Anh chỉ nghĩ, khi em cảm thấy mệt mỏi, hoặc là không thể chịu đựng được nữa, hoặc là khi nào nhớ lại quá khứ, thì sẽ có một nơi thuộc về em, em có thể tự do sống cuộc sống của mình…”