Quách Thanh Tú cong môi cười, giở giọng nịnh nọt: “Ô ồ, ngon quá nha. Tổng giám đốc gói sủi cảo ngon quá!”
Lâm Việt Thịnh bá đạo ngắt lời cô: “Ai nói là tôi làm…”
Quách Thanh Tú và Dì Nguyễn nhìn nhau, người đàn ông này sĩ diện tới trình độ này.
Dì Nguyễn cười hì hì, cúi đầu đi ra ngoài: “Cậu chủ, tôi ra ngoài trước đây!”
Dì Nguyễn còn thuận tay đóng cửa phòng bệnh lại.
Thân hình cao lớn của Lâm Việt Thịnh từ từ tiến gần tới Quách Thanh Tú.
“Em còn dám nhận xét sủi cảo do tôi làm hử!”
Cô gái này, rốt cuộc cô có còn lương tâm hay không, tối hôm qua hắn chạy tới mức đau đầu nhức óc, còn cái sủi cảo chết tiệt này nữa, sao cách làm lại phiền phức như vậy chứ! Hắn cũng không tin mình đường đường là người đứng đầu của tập đoàn ST mà còn không làm được loại sủi cảo nho nhỏ này.
Trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó được hắn.
Sự thật chứng minh là hắn thật sự không làm được, nhưng sau đó lại kêu một cô người làm hỗ trợ…
“Ăn ngon lắm!” Quách Thanh Tú cười ha ha.
“Vậy mà còn không lấp kín được miệng của em…”
Ánh mắt Lâm Việt Thịnh nhìn vào trong cà men, bên trong còn thừa rất nhiều sủi cảo.
“Ừ, tôi đang ăn mà, ăn chậm chậm một chút. Sủi cảo ngon như vậy, tôi không nỡ ăn hết nhanh như thế!”
Quách Thanh Tú nhanh trí phát hiện là người đàn ông khó chơi này thật ra rất trẻ con, chỉ cần chiều theo ý của hắn thì sẽ rất dễ thu phục.
Khi Quách Thanh Tú ăn sủi cảo, Lâm Việt Thịnh gọi một cú điện thoại, khoảng mười phút sau, Lê Hùng Việt đẩy một chiếc xe lăn vào.
Đây chính là cái xe mà lần trước Quách Thanh Tú đã ngồi. Quách Thanh Tú ngạc nhiên, lần trước cô còn vô cùng kháng cự việc ngồi chiếc xe lăn này, không ngờ lúc này lại dùng nó một cách danh chính ngôn thuận thế này.
Trên chân cô còn bó thạch cao, không thể nào vận động. Xem ra, tạm thời chỉ còn cách dùng cái xe lăn kia thôi.
Quách Thanh Tú ăn sủi cảo xong, Lâm Việt Thịnh bế cô lên, nhẹ nhàng đặt lên xe lăn.
“Tôi đẩy em ra ngoài phơi nắng…”p
Quách Thanh Tú tiếp tục mỉm cười, cô cứ thế mà được Lâm Việt Thịnh đẩy ra khỏi bệnh viện.
Ánh nắng bên ngoài rất rực rỡ, trong sân có rất nhiều bệnh nhân đang phơi nắng…
“Oa, thanh niên bây giờ cũng biết chăm sóc vợ quá nhỉ!”
Một đôi vợ chồng lớn tuổi nhìn thấy Lâm Việt Thịnh tỉ mỉ chăm sóc Quách Thanh Tú như thế thì rất tán thưởng hắn.
Quách Thanh Tú có hơi quẫn bách, cô cúi đầu xuống.
Cái gì mà vợ chồng, ngay cả người yêu cũng không phải. Cô chỉ là một tình nhân không thể công khai ra ngoài ánh sáng mà thôi.
Lâm Việt Thịnh nhìn thấy vẻ mặt quẫn bách, xấu hổ của Quách Thanh Tú.
Hắn thấp giọng thì thầm một tiếng: “Nhàm chán!”
Ý hắn là đang mỉa mai đôi vợ chồng lớn tuổi kia. Quách Thanh Tú ngước mắt nhìn Lâm Việt Thịnh một cái, thiện ý cười: “Không sao, tôi không thèm để ý đâu!”
Lâm Việt Thịnh nheo mắt lại, cô không thèm để ý? Như thế là có ý gì? Cô không thèm để ý tới chuyện làm vợ hắn? Hay là không thèm để ý cái nhìn của người khác đối với mình?
Cho dù không thèm để ý, cũng không tới lượt cô không thèm để ý, mà phải là Lâm Việt Thịnh hắn không thèm để ý mới đúng.
“Quách Thanh Tú, em không cần đắc ý như vậy. Trong lòng tôi, em chả là gì cả…”Lâm Việt Thịnh lạnh lùng nói.
Quách Thanh Tú cười nhẹ, nụ cười yếu ớt. Phải, phải rồi, cô đã quá hạnh phúc rồi, cô còn tưởng rằng Lâm Việt Thịnh thật sự sẽ quan tâm cô.
Quách Thanh Tú cô cũng chỉ là một cô gái như rơm rạ thôi, không có thân phận, không có bối cảnh, không có địa vị, ngay cả nhà cũng không có.
Thậm chí, cô còn có một mối thù kéo dài không thể kết thúc với nhà họ Lâm, sao hắn có thể chấp nhận cô chứ!
Quách Thanh Tú đan tay lại với nhau, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Dưới trời xanh mây trắng, đột nhiên có rất nhiều bong bóng hình trái tim bay lên.
“Oa, có chín mươi chín quả bong bóng hình trái tim, thật là lãng mạn!”
Một cô bé kêu lên, Quách Thanh Tú mỉm cười nhìn về phía trước.
Chính giữa công viên, có một cậu trai đang tỏ tình với bạn gái, mấy trái bóng bay vừa rồi là do bạn bè của cậu trai đồng loạt thả lên.
Trên mặt cô gái kia tràn đầy hạnh phúc, cô bé thẹn thùng chấp nhận lời tỏ tình của bạn trai.
“Thật hạnh phúc!” Quách Thanh Tú nhàn nhạt cảm thán.
“Có gì mà hạnh phúc chứ, cũng chỉ là mấy trái bóng bay thôi, chỉ có mấy đứa con nít ngây thơ mới làm loại chuyện nhàm chán này.”
Lâm Việt Thịnh nói với giọng điệu khá là khinh thường.
Quách Thanh Tú nhìn Lâm Việt Thịnh một cái: “Anh đúng là một người không hiểu lãng mạn!”
Sắc mặt Lâm Việt Thịnh trầm xuống, trừng mắt nhìn Quách Thanh Tú.
Cô gái nhỏ này còn dám nói hắn không hiểu lãng mạn. Sáng sớm hắn đã gọi người tới tặng hoa, còn suốt đêm làm sủi cảo cho cô, đúng là không có chút lương tâm nào mà!
Quách Thanh Tú thấy Lâm Việt Thịnh tức giận thì vội vàng kéo tay hắn làm hòa.
“Anh xem thời tiết hôm nay thật đẹp phải không, anh đẩy tôi tới phía trước một chút đi!”
“Hừ, người phụ nữ không có lương tâm. Tôi mới không muốn đẩy em đi, tôi có công chuyện…”
Lâm Việt Thịnh tức giận xoay người rời đi, cứ thế mà bỏ mặc Quách Thanh Tú ở trong công viên này.
Khóe miệng Quách Thanh Tú giật giật, người đàn ông này đúng là nhỏ nhen!
Quách Thanh Tú ngồi trên xe lăn một mình, ung dung nhìn ngắm trời xanh mây trắng. Lâm Việt Thịnh không ở đây, cô càng vui vẻ, thoải mái.
“Quách Thanh Tú…”
Một tiếng hô kinh ngạc vang lên, Quách Thanh Tú ngẩng đầu nhìn qua.
Một thanh niên rạng rỡ như ánh mặt trời mặc bộ quần áo thể thao chạy về phía cô.
Cô nhanh chóng nhận ra người này, đó là một người bạn cùng lớp với cô tên Trương Khanh Vũ, cô cười hỏi: “Trương Khanh Vũ, sao cậu lại ở đây?”
Trương Khanh Vũ cười, gãi đầu: “Mẹ tớ nằm viện, tớ tới chăm sóc bà!”
Ánh mắt Trương Khanh Vũ dừng trên chân Quách Thanh Tú.
“A, Quách Thanh Tú, sao chân cậu bị thương thế?”
Quách Thanh Tú nhún vai trả lời: “Tớ không cẩn thận bị trật chân!”
Trương Khanh Vũ cảm thán: “Hèn gì mấy ngày nay không thấy cậu tới trường, thì ra là do bị thương!”
“Ha ha, đúng vậy!”
Trương Khanh Vũ là một cậu trai cực kỳ sôi nổi, dáng dấp đẹp trai, gương mặt rạng rỡ, tràn đầy sức sống, là đội trưởng đội bóng rổ của trường, được đánh giá rất cao trong cảm nhận của nữ sinh trong trường.
Bình thường, vì việc học, Quách Thanh Tú rất hay trò chuyện với cậu ta nhưng cũng chỉ là bạn bè mà thôi, không có quá nhiều tình cảm.
Trương Khanh Vũ ân cần nói: “Mấy ngày nay cậu cũng mất không ít tiết nhỉ, để tớ dành ra chút thời gian giúp cậu bổ túc nhé!”
Quách Thanh Tú phất tay áo: “Không cần đâu, dù sao thì mấy ngày nữa tớ cũng trở lại trường học mà!”
“Ha ha, cậu ở phòng bệnh nào, tớ lên nói với mấy bạn học tới thăm cậu!”
Trương Khanh Vũ nhiệt tình là thế, nhưng Quách Thanh Tú lại không muốn tiếp nhận.
Dù sao cô cũng không muốn các bạn học biết về thân phận dơ bẩn của cô, dù gì thì làm nhân tình của người khác cũng là một việc kinh khủng.
“Không cần đâu, hôm nay tớ xuất viện rồi! Chỉ là bị trật chân thôi, không phải bị bệnh nặng gì nên không sao!”
Trên mặt Trương Khanh Vũ hiện lên vẻ tiếc nuối, cậu ta còn cho rằng mình có thể tranh thủ cơ hội này để bày tỏ tấm lòng với Quách Thanh Tú nhiều hơn.
Dù sao cô cũng là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, ai mà không muốn tiếp cận chứ!
Hai người bất giác đã nói chuyện hơn mười phút rồi.
Quách Thanh Tú thấy Lâm Việt Thịnh còn chưa quay lại thì chửi thầm, người đàn ông chết tiệt, chẳng lẽ hắn định ném cô ở đây tới lúc trời tối luôn sao!
“Trương Khanh Vũ, có một việc tớ phải làm phiền cậu…”
“Việc gì?”
Quách Thanh Tú ngượng ngùng chỉ về phía nhà vệ sinh: “Làm phiền cậu đẩy mình qua đó được không?”
Bởi vì phía trước có một con dốc nên nếu chỉ tự đẩy bằng tay thì Quách Thanh Tú không thể nào đẩy nổi.
“Được!”
Trương Khanh Vũ rất thích được giúp đỡ những bạn nữ xinh đẹp, cậu ta vui vẻ đẩy Quách Thanh Tú lên thềm, ngừng trước cửa nhà vệ sinh.
Quách Thanh Tú vịn xe lăn, nhảy bằng một chân về phía trước.
Quách Thanh Tú vô cùng cảm kích nói lời cám ơn.
Bỗng nhiên, một bóng đen lao tới, gần như chưa kịp đợi Quách Thanh Tú phản ứng.
Lâm Việt Thịnh đã tung quyền đánh tới Trương Khanh Vũ.
Một cú đấm khiến khóe miệng Trương Khanh Vũ chảy máu, thân hình cao lớn bị Lâm Việt Thịnh đánh ngã xuống đất.
Như vậy có thể thấy quyền này của Lâm Việt Thịnh dùng bao nhiêu sức.
Quách Thanh Tú sợ ngây người, khi cô lấy lại tinh thần, cô hét lớn: “Lâm Việt Thịnh, anh điên rồi à, đừng đánh nữa…”
Tay Lâm Việt Thịnh nắm lấy cổ áo Trương Khanh Vũ, quát: “Mẹ nó, mày là ai?”
Má trái của Trương Khanh Vũ bị đánh sưng lên, khoe miệng rách da, chảy máu. Cậu ta thở hổn hển, nhìn về phía Quách Thanh Tú: “Thằng ngu này là ai?”
Quách Thanh Tú nhảy tới bằng một chân, dùng tay che chở Trương Khanh Vũ.
“Lâm Việt Thịnh, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Cậu ta là bạn học của tôi…”
Lâm Việt Thịnh nhìn thấy Quách Thanh Tú che chở cho Trương Khanh Vũ như thế thì càng thêm khó chịu, hắn lại vung nắm đấm lên.
Lúc này, Trương Khanh Vũ tránh né, cậu ta bắt đầu đánh lại, hai người đàn ông xông vào nhau.
Lâm Việt Thịnh, sao anh trẻ con quá vậy à, không ngờ anh lại đánh nhau với một cậu học trò chỉ mới mười mấy tuổi.
Quách Thanh Tú nổi nóng: “Các người đánh đi, đánh nữa đi, tôi mặc kệ các người…”
Cô xoay người, nhảy từng bước từng bước về phía trước, chậm rãi nhảy về phía xa…
Lâm Việt Thịnh nhìn thấy Quách Thanh Tú nhảy về phía đường lớn thì lập tức thả cổ áo Trương Khanh Vũ ra.
“Nhóc con, mày nghe cho kỹ, sau này nếu tao còn nhìn thấy mày đến gần Quách Thanh Tú nữa thì tao sẽ không tha cho mày đâu…”
Lâm Việt Thịnh vứt Trương Khanh Vũ lại, chạy nhanh về phía Quách Thanh Tú.
Lâm Việt Thịnh chạy nhanh tới đường lớn ở giữa, cứng rắn bế Quách Thanh Tú lên.
Quách Thanh Tú cố sức giãy giụa, muốn thoát khỏi ngực hắn; “Thả tôi ra, tên khốn trẻ con nhà anh! Anh có biết đó là bạn học của tôi không?! Sao anh chưa phân rõ trắng đen gì mà đã đánh người ta…”
Lâm Việt Thịnh đi hết đường lớn, để Quách Thanh Tú dựa vào hàng rào công viên, nói lời mỉa mai cô.
“Cô đau lòng sao? Có phải cô vụng trộm với thằng đó không?”
Cơn tức của Quách Thanh Tú bùng lên: “Lâm Việt Thịnh, anh thối lắm! Anh không cần dùng suy nghĩ xấu xa của mình áp lên người khác. Anh đừng tưởng rằng ai cũng ghê tởm như anh!”
“Bạn học à? Bạn học cũng không phải giống đực sao? Bạn học ôm nhau thì không ân ái à? Tôi ghê tởm sao? Được, vậy cô không đáng ghê tởm sao? Cô ôm ôm ấp ấp một thằng khác sau lưng tôi thì không dơ bẩn à?”
Trong đôi mắt Lâm Việt Thịnh bùng lên lửa giận, sóng to gió lớn bắt đầu nổi lên.
Lời của hắn đầy cay nghiệt, giọng điệu thì mỉa mai.
“Quách Thanh Tú, cô còn tỏ ra trong sáng gì với tôi hả? Cô cho rằng mình là ai? Là tình nhân, tình nhân đó…”
Trong cơn nóng giận, Lâm Việt Thịnh nói ra lời ác độc nhất.