“Lâm Việt Thịnh, anh nói dối, bác Tăngi sẽ không làm thứ chuyện bán đứng con gái như vậy đâu.” Quách Thanh Tú lắc đầu, không sao tin được. Tuy rằng tính tình bác cả rất tệ hại, cũng rất mê bài bạc, nhưng ông ta chưa mất trí đến mức bán rẻ con gái như vậy.
“Phụt!” Lâm Việt Thịnh cười lạnh: “Quách Thanh Tú, cô ấu trĩ quá, tôi thật không dám tin sao Quách Tuấn Kiệt lại có đứa con gái và cháu gái ngu xuẩn như thế chứ.” Lâm Việt Thịnh đột nhiên lùi xe, xoay vô lăng, chiếc xe nhanh chóng phóng ra khỏi bệnh viện.
Giao dịch? Hôn lễ của chị cô chỉ là một giao dịch? Chẳng trách trong lễ đính hôn không có một ai trong nhà họ Lâm đến dự. Chẳng trách bác cả cứ giấu giấu diếm diếm thay hắn. Hóa ra tất cả mọi thứ lại xấu xí đến thế, chị cô thật đáng thương.
Cả đêm đó, Quách Thanh Tú không thể nào chợp mắt được, cô nằm bò bên giường của Quách Hoàng Ngân, lặng lẽ ngắm nhìn từng giọt nước trong bình truyền dịch. Nửa đêm, Quách Thanh Tú cảm nhận được bàn tay của Quách Hoàng Ngân đang dịu dàng vuốt tóc cô. Nhớ tới ngày nhỏ chị đối xử tốt với cô thế nào, Quách Thanh Tú đột nhiên thấy đau xót đến mức muốn rơi lệ.
Cử động nhỏ của cô cũng không thể thoát được tầm mắt của Quách Hoàng Ngân: “Thanh Tú, em vẫn lo cho chị à? Đừng buồn, chị không sao đâu. Chị biết em rất muốn có một chiếc notebook, chị đã đặt hàng sẵn cho em rồi, vốn định để đến hôm sinh nhật sẽ tặng cho em, nhưng chỉ sợ chị không sống được đến ngày hôm đó. Cho nên, chị dặn họ mang tới trước, ngày mai là em có thể nhìn thấy nó rồi…”
“Chị ơi…” Quách Thanh Tú nghẹn ngào.
“Thanh Tú, chị còn một chuyện nữa muốn nhờ em. Công ty Á Hân vốn do ba em quản lý, không ngờ sau khi ba chị tiếp quản nó lại thảm hại đến mức này. Chị đang nghĩ, nếu như có thể, tương lai em nhất định phải quản lý công ty này, hoàn thành tâm nguyện của ba em.” Quách Hoàng Ngân nói một cách khó khăn.
Quách Thanh Tú nắm chặt bàn tay của chị cô: “Chị ơi, chị đừng nói nữa, chị sẽ không sao đâu, chị yên tâm, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
Quách Hoàng Ngân đột nhiên im lặng, Quách Thanh Tú khẽ gọi vài tiếng, không có phản ứng gì, cô sợ hết hồn, vội vàng đưa tay ra thăm dò. May mà hơi thở vẫn còn, chắc chị cô ngủ thiếp đi thôi. Đêm đó Quách Thanh Tú không ngủ nổi, cô suy nghĩ suốt cả đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Quách Thanh Tú một lần nữa xuất hiện trước mặt Lâm Việt Thịnh.
“Lời anh nói hôm qua vẫn còn hiệu lực chứ?”
Lâm Việt Thịnh nheo mắt lại một cách nguy hiểm: “Cô đã nghĩ kĩ rồi?”