Quách Thanh Tú đối diện với ánh mắt ân cần của Lâm Việt Thịnh, cô đau đớn quay mặt đi, không nhìn hắn nữa.
Hắn bước những bước nặng nề đến đứng cạnh giường cô. Quách Thanh Tú nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ của ánh mắt ấy.
Bỗng nhiên, bàn tay to lớn của hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên mặt mình.
“Em nói không sai, Lâm Việt Thịnh tôi là tên khốn nạn, em đánh tôi đi.”
Quách Thanh Tú cố gắng kiểm soát tay mình, không để cho hắn kéo qua.
Sức lực của Lâm Việt Thịnh rất mạnh, cô không thể nào kiềm được cứ để tùy hắn kéo tay cô tự đánh thật mạnh lên mặt.
“Đủ rồi! Lâm Việt Thịnh, anh đừng như thế có được không, nơi này là bệnh viện, anh đừng khiến tôi khó xử.”
Quách Thanh Tú dùng sức rút tay về.
Lâm Việt Thịnh cũng không tiếp tục ép buộc cô.
“Thanh Tú…” Một giọng nói đầy quan tâm truyền vào từ ngoài cửa.
Gương mặt tuấn tú của Lâm Việt Thịnh lập tức tối sầm, hắn dùng ánh mắt tràn đầy địch ý nhìn người đàn ông bên ngoài.
Quách Thanh Tú ngồi dậy, Tăng Thanh Hải mang theo nước trái cây đi vào, trên mặt đều là ý cười.
“Thanh Tú, anh nghe nói em bị bệnh, giờ em cảm thấy thế nào?”
Quách Thanh Tú vô lực lắc đầu, cô lặng lẽ liếc Lâm Việt Thịnh một cái, Lâm Việt Thịnh biểu cảm quái gở đứng bên cạnh giường bệnh.
Hắn không đi ra ngoài, cũng không cãi nhau với Tăng Thanh Hải. Nhưng Quách Thanh Tú vẫn nhìn ra được cơn tức giận từ trong đáy mắt hắn, hắn đang cố gắng khoan nhượng.
“Anh Hải, em không sao, chỉ là bị viêm ruột thừa thôi. Em đã được truyền nước rồi, bác sĩ nói là không sao.”
“Viêm ruột thừa? Vậy em phải cẩn thận một chút, không được ăn thức ăn sống chưa qua chế biến.”
Quách Thanh Tú mỉm cười nhìn Lâm Việt Thịnh: “Ha ha, có anh ấy chăm sóc, em không sao.”
Tăng Thanh Hải cũng không nấn ná quá lâu, anh mang thức ăn mình tự tay làm sang cho Quách Thanh Tú, sau đó rời đi.
Từ đầu tới cuối, Lâm Việt Thịnh đều không ư hử một tiếng, có lẽ là vì lần này Quách Thanh Tú thật sự bệnh nặng, tận đáy lòng hắn đã quan tâm đến cô rồi chăng.
“Ái chà, cô Quách, cậu Tăng mang sườn xào chua ngọt đến.” Dì Nguyễn mở cà mèn, mùi thơm của sườn xào chua ngọt bay ra, làm nhạt đi mùi thuốc khử trùng trong phòng bệnh.
Quách Thanh Tú cũng đã rất đói bụng, cô lập tức cầm đũa lên: “Mau, mau lấy tới cho con nếm thử đi ạ!”
Kể từ lúc có thai, mỗi khi nghe thấy mùi chua cay Quách Thanh Tú lại muốn chảy nước miếng, đây đúng là phản ứng kỳ lạ.
Vừa mới vươn đũa gắp một miếng, cô còn chưa kịp gắp về đã bị một bàn tay to lớn ngang ngược chặn lại.
Xương sườn rớt lên chăn, để lại một mảng dầu mỡ lớn trên chăn rồi lăn xuống đất.
Quách Thanh Tú kinh ngạc nhìn Lâm Việt Thịnh, dì Nguyễn cũng kinh hãi, đứng ngây người.
Lâm Việt Thịnh dứt khoát cầm cả khay thức ăn lên ném vào thùng rác.
“Không được ăn!”
Quách Thanh Tú ngẩng cằm, đôi mắt long lanh nhìn hắn đầy khinh bỉ: “Lâm Việt Thịnh, anh lại nổi điên cái gì thế?”
“Không nổi điên gì cả, cô ở nhà họ Tăng một đêm đã bị viêm ruột thừa. Thức ăn nhà anh ta cho người ăn được sao?”
“Anh…” Quách Thanh Tú nghẹn lời, tay vẫn cầm đôi đũa sững ra.
“Ấy, cô Quách, cậu ba nói đúng đấy ạ, thật ra chắc món này không ăn được đâu! Cậu ba vứt đi là đúng, bây giờ cô đang có thai, nên kiêng cử một chút.” Dì Nguyễn vội vàng đứng giữa giảng hòa.
Bằng không, cặp oan gia này chắc chắn sẽ lại cãi nhau ầm ĩ.
Quách Thanh Tú nhìn chằm chằm Lâm Việt Thịnh, con ngươi đen sâu thẳm của Lâm Việt Thịnh trừng ngược lại cô: “Muốn ăn sườn xào chua ngọt đúng không, cái này có gì khó đâu, chờ đấy…”
Nói xong, hắn lập tức đi thẳng ra ngoài.
Quách Thanh Tú tức giận tới mức muốn khóc: “Dì Nguyễn, sao người này giống trẻ con thế?”
“Ha ha, cô Quách đừng nổi nóng, cậu ba là thật lòng với cô đấy, cô đừng trách cậu ấy. Đợi ít ngày nữa cô xuất viện, chắn chắn cậu ấy sẽ không cư xử vậy nữa đâu.”
Hừ, hắn ta mà không như vậy mới lạ đấy! Quách Thanh Tú tức giận nghĩ thầm.
Ba tiếng sau, Lâm Việt Thịnh quả nhiên đã quay lại, tay hắn xách theo một cái cà mèn màu xanh biếc đi vào.
Trên mặt có chút đắc ý, nhìn kỹ có thể thấy trên bộ vest đen còn dính vết dầu mỡ.
Nhưng mà lúc này, Quách Thanh Tú đã ăn thức ăn cô nhờ dì Nguyễn ra ngoài mua đến no rồi.
Nhìn vẻ mặt đầy kiêu ngạo của Lâm Việt Thịnh, Quách Thanh Tú mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.
“Đây là cái gì?”
Lâm Việt Thịnh đặt cà mèn xuống đầu giường, nói với vẻ ngạo mạn: “Tự cô mở ra xem đi!”
Dì Nguyễn cũng lại gần góp vui, bà mở cà mèn ra giúp Quách Thanh Tú, một mùi hương ngọt ngào béo ngậy nhẹ nhàng bay ra.
“Sườn xào?” Quách Thanh Tú liếc nhìn sang, ngạc nhiên thốt lên.
“Dĩ nhiên!” Lâm Việt Thịnh vô cùng đắc ý trả lời cô.
Dì Nguyễn cười nói: “Ái chà, đây là sườn xào chua ngọt do cậu ba nấu đó, mùi thật thơm, cô Quách có muốn nếm thử không?”
Hiện tại, Quách Thanh Tú không còn đói bụng nữa, món sườn xào chua ngọt do Lâm Việt Thịnh làm cũng không thể so với của Tăng Thanh Hải.
Sườn xào chua ngọt do Tăng Thanh Hải nấu có đủ sắc, hương, vị, dù sao anh cũng đã nấu bao nhiêu năm nay, nhìn cũng ngon mắt.
Mà món do Lâm Việt Thịnh làm thì… Xương sườn rán hơi quá lửa, có chỗ đã cháy đen. Nước màu cũng không thắng tốt, không đủ vàng, ngược lại có hơi trắng, bọc một tầng đường dày, còn có thể nhìn thấy tỏi đã cháy khét…
Quách Thanh Tú nhíu mày, cầm đũa không dám gắp.
“Này, Quách Thanh Tú, cô đừng có quá đáng như vậy được không? Đây là do chính tay tôi làm…”
Dì Nguyễn ra sức làm dấu bằng mắt với Quách Thanh Tú, ý như muốn nói: Cô Quách, cô mau nể mặt chút đi, bằng không cậu ba lại tức giận bây giờ!
Cũng không biết cậu ba nhà bà làm sao nữa, cứ luôn muốn ganh đua cao thấp với cậu Tăng, ngay cả nấu một món ăn cũng phải so bì, đúng là tính tình trẻ con!
Đối diện với ánh mắt vừa kiêu ngạo lại đầy mong chờ của Lâm Việt Thịnh, Quách Thanh Tú hít một hơi thật sâu, thầm cổ vũ bản thân, liều một phen thôi, ôm quyết tâm phải chết gắp một miếng sườn cho vào miệng…
“Á…” Quách Thanh Tú cắn một miếng, cái này, cái này…
Quách Thanh Tú nhảy xuống khỏi giường, sau đó chạy vội tới chỗ thùng rác, dốc sức nôn ra.
Lòng tự trọng của cậu ba nhà họ Lâm đã bị Quách Thanh Tú giẫm đạp nát bấy.
Gương mặt anh tuấn hết đỏ lại chuyển sang xanh, xanh lại biến thành đen, mặt đen như đáy nồi đứng cạnh cô.
Quách Thanh Tú ngẩng đầu, nhận lấy khăn mặt dì Nguyễn đưa cho, lau miệng rồi cười mỉa.
Lâm Việt Thịnh trợn mắt trừng cô: “Quách Thanh Tú, cô đừng khoa trương như vậy! Cũng đâu phải tôi bỏ thuốc độc vào đó!
Quách Thanh Tú xua tay rồi gắp một miếng khác đưa đến miệng Lâm Việt Thịnh: “Tự anh nếm thử đi…”
Lâm Việt Thịnh nửa tin nửa ngờ há miệng, cắn miếng xương sườn Quách Thanh Tú đưa đến trước mặt, ngậm trong miệng nếm một hồi còn thầm nghĩ: “Không thể nào, mẹ nó, mình đã nấu mười phần xương sườn, chỉ có phần này nhìn đẹp nhất. Ọe!”
Lâm Việt Thịnh vội vàng vọt đến cửa ra vào, nôn hết vào trong thùng rác.
Đắng quá vậy!
Quách Thanh Tú vui vẻ, cười lên hai lúm đồng tiền, nhìn Lâm Việt Thịnh với ánh mắt có chút hả hê: “Sao? Không phải tôi cố tình làm khó anh đúng không, rõ ràng là tài nghệ anh không bằng người thôi.”
“Hừ, không phải chỉ một món sườn xào chua ngọt thôi à, tôi không tin mình không làm được. Quách Thanh Tú, cái cô này sao cô có thể đả kích người khác như thế.”
Lâm Việt Thịnh hung hăng ném lại một câu, hắn nhất định phải nấu được món này, ít nhất phải nấu ngon hơn Tăng Thanh Hải.
“Thật ra tôi rất thích ăn món mỳ chua cay do anh nấu, anh có thể nấu một phần cho tôi không?”
“Mơ cũng đừng mơ, bác sĩ nói cô không thể ăn cay, ăn nữa cô sẽ chết!”
Lâm Việt Thịnh cũng không phải kẻ ngốc, hiện giờ Quách Thanh Tú đang trong giai đoạn quan trọng, không còn là bí mật gì.
Quách Thanh Tú đã ra viện ngay ngày thứ ba, cô không thích ở trong bệnh viện.
Trong thời gian đó có hai ngày là Tăng Thanh Hải tự mình mang thức ăn tới vào bữa trưa, có khi là sườn xào chua ngọt, có khi là những món ăn đặc sắc khác.
Lâm Việt Thịnh dường như luôn nhắm đúng thời gian anh ta đến đưa cơm, hễ anh đưa thức ăn sang là Lâm Việt Thịnh lại đứng kế bên, dùng con ngươi đen nhánh trừng anh ta không chút khách khí.
Hắn không nói chuyện, cũng không thể hiện bất kỳ biểu cảm nào, Tăng Thanh Hải không cảm thấy gì, bù lại Quách Thanh Tú cảm thấy vô cùng xấu hổ. Dù sao Tăng Thanh Hải cũng là khách, vậy mà Lâm Việt Thịnh hoàn toàn không nể mặt anh chút nào.
Đợi Tăng Thanh Hải vừa rời đi, Lâm Việt Thịnh không nói gì nhiều trực tiếp cầm lấy thức ăn vứt vào thùng rác.
Quách Thanh Tú thấy vậy, lông mày giật giật, người đàn ông này đúng là trẻ con!
Vì tránh cho sự việc giống vậy xảy ra thường xuyên, Quách Thanh Tú quyết định xin xuất viện.
Dù sao bụng cô cũng không đau, ở bệnh viện cũng khó chịu, Lâm Việt Thịnh thương xót cho cô nên tất nhiên đều nghe theo ý cô.
Mà sau khi xuất viện cũng không cần phải đụng mặt Tăng Thanh Hải nữa, hai bên đều vui vẻ.
Rốt cuộc cũng về đến nhà, được hít thở không khí trong lành, tâm trạng của Quách Thanh Tú tốt lên nhiều.
Trùng hợp là ngay ngày cuối tuần, Lâm Việt Thịnh dành ra chút thời gian để đi dạo siêu thị với Quách Thanh Tú. Từ khi vào siêu thị, Quách Thanh Tú cứ xem tới xem lui, còn Lâm Việt Thịnh lại chẳng có hứng thú với bất kỳ món đồ nào trừ đồ chơi tình dục.
Đi vào chưa được mười phút, hắn đã bắt đầu nói chuyện điện thoại, không phải hắn gọi đi mà là hắn nghe máy. Quách Thanh Tú ở kế bên lắng nghe, đa số đều là chuyện công việc.
Quyết sách chưa hoàn thành, hợp đồng chưa kí xong, Quách Thanh Tú thấy đau cả đầu.
Mua đồ dùng cho em bé xong, khi Quách Thanh Tú và Lâm Việt Thịnh vừa ra khỏi cửa hàng, một cô gái xinh đẹp tiến lên cản bước họ.
“Hai vị, tôi từ tiệm chụp ảnh cưới thời thượng. Hẳn là hai vị sắp kết hôn, hai vị có dự định chụp ảnh cưới chưa ạ. Hiện tại, công ty chúng tôi đang tổ chức hoạt động, nếu bây giờ các vị đặt lịch thì có thể được ưu đãi giảm hai mươi phần trăm. Các vị có muốn sang xem thử album ảnh các ngôi sao nổi tiếng của công ty chúng tôi không ạ?”
Cô gái nhiệt tình giới thiệu, Lâm Việt Thịnh lại không chút biểu cảm mở miệng từ chối.
“Không cần, chúng tôi kết hôn không chụp ở đây.”
Trong lòng Quách Thanh Tú đột nhiên dâng lên một tia bi thương nhàn nhạt, cô kéo tay Lâm Việt Thịnh đi vào trong.
“Chúng ta đi xem thử, chụp chơi cũng chẳng mất mát gì, anh thấy thế nào?”
Cô gái tức khắc nhiệt tình mời chào khách: “Đúng vậy, đúng vậy! Hai vị có thể chụp thử vài tấm miễn phí, nếu thấy hợp thì các vị hẵng quyết định.”