Lâm Việt Thịnh giận đến mức mất lí trí mà quên rằng đây là đồn cảnh sát, hắn chỉ muốn đánh cho Tăng Thanh Hải không thể đứng dậy.
Tăng Thanh Hải cũng không phải kẻ ngu, anh nhanh chóng tránh cú đấm của Lâm Việt Thịnh, lùi lại vài bước rồi hét lên.
Cảnh sát lập tức chạy qua, giữ chặt Lâm Việt Thịnh.
Quách Thanh Tú ngơ ngẩn đứng dựa vào tường, nhìn hai người đàn ông cao to đang lao vào nhau.
“Bỏ tôi ra…” Lâm Việt Thịnh giãy dụa, hắn quát lên với Quách Thanh Tú: “Quách Thanh Tú, đồ chết tiệt nhà cô rốt cuộc đê tiện đến mức nào đây? Ở cùng nó khiến cô thoải mái thế sao? Nhân lúc tôi không có ở nhà liền chim chuột cùng nó…”
Khóe mắt Quách Thanh Tú đong đầy nước mắt cứ thế tuôn ra, cô bỗng ôm mặt chạy nhanh ra ngoài.
Ánh mắt Tăng Thanh Hải có ý cười, khóe miệng nhếch lên, “Lâm Việt Thịnh, anh đừng quá đắc ý.”
Nói xong quay người đuổi theo Quách Thanh Tú, “Thanh Tú…”
Cảnh sát thả Lâm Việt Thịnh ra, Lê Hùng Việt vội vàng hỏi: “Cậu ba, có cần đuổi theo cô Quách không?”
Lâm Việt Thịnh đang trong cơn điên, “Không cần quan tâm đến cô ta, cô ta thích đi theo ai thì đi!”
Hắn tức giận đấm mạnh vào tường.
Đau, đau đến tận xương, chết tiệt, sao ông đây lại bất lực như vậy chứ, vậy mà hết lần này đến lần khác để một con đàn bà lừa gạt, phản bội, vậy mà vẫn còn nghĩ mọi cách để có được cô ta…
Tăng Thanh Hải đuổi theo Quách Thanh Tú, sau đó mãi mới đuổi kịp ngăn cản cô trên đường lớn, Tăng Thanh Hải vừa thở dốc vừa nói, “Thanh Tú, đưng chạy lung tung như vậy, bây giờ em không được ở một mình, trong bụng vẫn còn đứa nhỏ, nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?”
Quách Thanh Tú buồn bã cúi gằm mặt, những giọt lệ tuôn trào như mưa mãi mà không lau hết được.
“Thanh Tú, em nói gì đi, đừng dọa anh được không?”
Tăng Thanh Hải căng thẳng đi theo sau, không ngừng nói chuyện với cô.
Nhưng Quách Thanh Tú chỉ khóc mà không nói gì.
Quách Thanh Tú, đồ chết tiệt nhà cô rốt cuộc đê tiện đến mức nào đây?
Giọng nói của Lâm Việt Thịnh giống như ma ám điên cuồng gào thét bên tai cô, cô bịt tai lại không muốn nghe tiếng hắn nữa .
Đúng thế, cô rất đê tiện, cô rõ ràng biết gút mắc giữa nhà họ Lâm và nhà họ Quách không bao giờ có thể gỡ bỏ được, nhưng vẫn cố động vào, là cô ngu ngốc, cô thật sự rất ngu ngốc…
Chẳng trách bạn học lại xem thường khi cô bất chấp tất cả để làm thiếu phu nhân nhà họ Lâm.
“Két…” Tiếng phanh rít lên chói tai, đến khi Quách Thanh Tú mơ hồ tỉnh táo lại liền ngẩng đầu hoảng sợ.
Thì ra cô đã đi ra giữa đường cái, một chiếc xe Nissan màu đen đỗ trước mặt cô.
Tài xế ngó đầu ra cửa kính, quát lên: “Cô muốn chết à, muốn chết thì cũng đừng liên lụy đến người khác!”
Tăng Thanh Hải nhanh chóng chặn trước mặt, vội vàng xin lỗi tài xế, “Xin lỗi, cô ấy không cố ý, có bị thiệt hại gì tôi sẽ đền cho anh.”
“Hừ, đền cái gì mà đền! Tôi nói cho cậu em biết, cậu chăm sóc tốt cho vợ mình đi, xinh đẹp như vậy mà qua đường như người mất hồn thế, lỡ như tai nạn chết thì thật đáng tiếc đấy…” Tài xế nói xong liền lái xe đi.
Tăng Thanh Hải vội vàng đỡ Quách Thanh Tú quay lại đường dành cho người đi bộ, “Thanh Tú, nếu như tâm trạng em không tốt, thì nói với anh…”
Quách Thanh Tú đột nhiên cảm thấy lòng chua xót, cô nhào vào lòng Tăng Thanh Hải vừa khóc vừa đau khổ gào lên.
“Anh Hải, em nên làm gì đây? Em phải làm sao đây? Anh nói cho em biết đi, em phải làm sao đây?”
Tăng Thanh Hải không có lời nào để nói, ánh mắt anh lẳng lặng nhìn ra xa.
Lâm Việt Thịnh ngồi trong chiếc xe sang trọng đang dừng trước tầm mắt của anh, thậm chí qua của kính xe , anh còn nhìn thấy ánh mắt đầy lửa giận của Lâm Việt Thịnh
Anh hơi nhếch khóe môi, càng ôm chặt người phụ nữ trong lòng.
Giọng nói dịu dàng mê hoặc vang lên bên tai cô: “Thanh Tú, em mệt rồi, về nhà cùng anh có được không?”
Quách Thanh Tú lau nước mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, “Không, em không về…”
“Em yên tâm, ba anh không có nhà, mẹ anh cũng về Mĩ rồi, ở nhà còn mỗi anh thôi…Còn nữa anh gọi Lê Quyên Quyên đến ở cùng em được không?”
Tâm trạng Quách Thanh Tú rất không ổn, cô cần một nơi yên tĩnh để bình tĩnh lại.
Cứ như vậy Tăng Thanh Hải liền dắt cô vào xe của anh.
“Cậu ba, cô Quách lên xe của Tăng Thanh Hải rồi, chúng ta có cần lái xe qua không?”
Lê Hùng Việt hoang mang nhìn Lâm Việt Thịnh, vẻ mặt u ám của Lâm Việt Thịnh khiến người khác phải sợ hãi, điện thoại trong tay cũng sắp bị hắn bóp nát rồi.
“Cậu ba…” Lê Hùng Việt thấp giọng hỏi lần nữa.
“Cút xuống…” Cuối cùng Lâm Việt Thịnh cũng nổi điên, Lê Hùng Việt lập tức xuống xe, tiện tay đóng luôn cửa xe.
Chiếc xe màu đen trong nháy mắt lao đi như một mũi tên.
“Cậu ba, cẩn thận, đừng lái nhanh như vậy…” Lê Hùng Việt vừa đuổi theo vừa hét với theo xe, anh có thể cảm nhận được qua trực giác, lúc này Lâm Việt Thịnh đang lái xe với tốc độ tối đa.
Cậu ba không phải là người đàn ông không có lý trí, trên thương trường, cậu luôn trầm ổn bình tĩnh, mặc dù còn trẻ, nhưng làm việc rất chín chắn và quyết đoán, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, đã đưa ST lên đến đỉnh cao, một người đàn ông lỗ mãng không thể thành công được như vậy. Nhưng từ sau khi gặp cô Quách, cậu ba giống như con ngựa mất dây cương, lúc nào cũng có thể làm ra chuyện khiến người khác phải kinh ngạc.
Rõ ràng là đến đồn cảnh sát để tìm Trương Đình Hải, nhưng khi gặp phải Tăng Thanh Hải thì cậu lại lao vào đánh nhau, còn đuổi theo suốt đoạn đường.
Lê Hùng Việt lắc đầu hết cách, cái thứ gọi là tình yêu nói đến thì thấy lãng mạn hạnh phúc, nhưng tại sao lại khiến cho người ta điên cuồng đến vậy?
Xe của Tăng Thanh Hải là Chevrolet màu trắng, anh luôn thích màu trắng, màu trắng khiến người ta cảm thấy sự thanh khiết, thoải mái, cũng cho người ta cảm hứng tiến về phía trước.
Còn xe của Lâm Việt Thịnh lại là Rolls-Royce Motor cars màu đen, chiếc xe tối đen giống như tâm trạng của hắn lúc này vậy, điên cuồng tàn bạo, kích động… Lúc Tăng Thanh Hải quay vô-lăng, đột nhiên có một chiếc xe màu đen vượt qua anh với tốc độ kinh người.
Sau đó trực tiếp chặn ngang giữa đường, không chỉ chặn đường anh, mà còn rất nhiều xe ở phía sau, sau đó một cái bóng đen sì bước ra khỏi xe, đi đến trước xe Tăng Thanh Hải.
“Quách Thanh Tú, cô cút ra đây cho tôi…”
Lâm Việt Thịnh chỉ cảm thấy lửa giận đang cháy ngùn ngụt khắp cơ thể hắn.
Hắn không muốn nhìn thấy Quách Thanh Tú ngồi trong xe của người đàn ông khác, càng không muốn bọn họ thân mật như vậy.
“Bịch…” Lâm Việt Thịnh đấm một quyền vào kính xe, giống như con dã thú đang điên cuồng, gầm thét.
“Quách Thanh Tú, cô lập tức cút ra đây, nếu không Tăngi sẽ đập nát chiếc xe này…”
Lâm Việt Thịnh mất khống chế, thu hút sự chú ý của rất nhiều người, xe của hắn chặn ngang đường đi khiến những chiếc xe khác không thể đi được, vì vậy họ liên tục bấm còi, con đường bỗng trở nên ầm ĩ .
“Quách Thanh Tú, cô có nghe thấy không, lập tức cút ra đây…”
Lâm Việt Thịnh cởi áo vest ra, cúc áo sơ mi bên trong cũng đã giật ra mấy khuy, cà vạt cũng nới rộng sang một bên, nhìn Lâm Việt Thịnh lúc này vô cùng tàn bạo.
Ánh mắt Tăng Thanh Hải có chút khinh thường, anh quay người lại, dịu dàng nhìn Quách Thanh Tú.
“Thanh Tú, em không phải sợ, để anh nói chuyện với anh ta, được không?”
Quách Thanh Tú đau đầu, xoa xoa huyệt thái dương, “Anh Hải, vẫn nên để em nói chuyện với anh ta đi!”
Tăng Thanh Hải lo lắng nhìn cô, “Thanh Tú, anh ta đang phát điên, chẳng may lại ra tay làm em và đứa bé bị thương, anh ta nóng nảy như vậy, em đừng đánh giá cao anh ta.”
Quách Thanh Tú cười khổ, có lẽ cô thật sự đã đánh giá cao hắn.
“Nhưng mà, nhỡ anh ta lại đánh anh nữa thì làm thế nào?”
Lòng Tăng Thanh Hải đầy ấm áp, thì ra cô vẫn quan tâm đến anh như thế, “Không sao, có cảnh sát ở đây, dù anh ta ra tay đi nữa cũng không đến nỗi nào đâu.
“Quách Thanh Tú, cô lập tức cút ra đây cho tôi…”
Giọng nói phẫn nộ của Lâm Việt Thịnh vang lên chói tai, hắn đạp mạnh vào cửa xe.
Một số người ồn ào vây quanh hóng chuyện, cảnh sát giao thông nhận ra Lâm Việt Thịnh, không dám đến ngăn cản, chỉ cố gắng khơi thông đám người đang vây quanh.
“Mọi người nhường đường, tản ra hết đi, đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa…”
Lâm Việt Thịnh vừa cao to vừa đẹp trai, khí chất lại kiêu ngạo, khiến những người phụ nữ đang vây quanh đều nhao nhao ngạc nhiên ca thán, bọn họ rất muốn biết, người phụ nữ khiến anh chàng có khí chất như vậy phải để ý, rốt cuộc là người như thế nào?
Tăng Thanh Hải lấy một chiếc kính râm to đưa cho Quách Thanh Tú, “Đừng lo, anh ra…”
Tăng Thanh Hải mở cửa xe, Lâm Việt Thịnh lập tức xông đến, đưa tay túm lấy cổ áo Tăng Thanh Hải.
Hắn giơ nắm đấm chuẩn bị đánh xuống, đột nhiên hắn thả Tăng Thanh Hải ra, hừ lạnh một tiếng rồi xông vào xe kéo Quách Thanh Tú.
Quách Thanh Tú đang đeo kính râm, cô rụt đầu lại, không chịu ngẩng đầu nhìn hắn.
“Quách Thanh Tú, cút ra đây, có nghe thấy không?”
Tăng Thanh Hải đưa tay kéo Lâm Việt Thịnh, “Đừng hét nữa, cô ấy sợ, nếu anh cứ tiếp tục như vật, chỉ khiến cô ấy càng sợ hơn thôi. Đông người như vậy, anh có thể giữ lại chút tự trọng cho cô ấy được không?”
Âm thanh từ tốn, vôn cùng điềm đạm, Lâm Việt Thịnh đột nhiên quay người, đấm thẳng vào mặt Tăng Thanh Hải.
Tăng Thanh Hải không né tránh, khuôn mặt tuấn tú vẫn mỉm cười nhìn hắn.
Nắm đấm của Lâm Việt Thịnh chưa đánh tới đã buông tay, hắn nhìn Quách Thanh Tú một lúc, sau đó đóng cửa xe lại.
“Chúng ta qua bên kia nói chuyện được không? Anh lái xe vào lề đường, để những người kia tản đi!”
Lâm Việt Thịnh lạnh lùng nhìn anh, sau đó lấy chìa khóa trong tay ra, vất cho tên cảnh sát nhát gan.
Cảnh sát như được trút bỏ gánh nặng, lập tức đi lái xe tấp vào lề đường, cuối cùng cũng khai thông được con đường.
Lát sau, Tăng Thanh Hải mở cửa ngồi vào xe.
Quách Thanh Tú ngẩng đầu, bỏ kính râm ra, mặt cô nhợt nhạt đầy yếu ớt.
Cô nhìn thấy sắc mặt Lâm Việt Thịnh tối sầm, hắn đứng bên đường nhìn chằm chằm cô.
“Thanh Tú, anh chuẩn bị lái xe, em ngồi vững vào…”
“Ừ…” Quách Thanh Tú nhẹ ừ một tiếng, xe tiến về phía trước, bóng dáng Lâm Việt Thịnh dần dần biến mất sau xe.
“Anh ta, đồng ý cho em đi cùng anh sao?”
Tăng Thanh Hải mỉm cười, cầm lái chắc chắn, “Ừ, đồng ý rồi, nhưng mai phải đưa em về.”
“Anh thuyết phục anh ta bằng cách nào vậy?”
“Ừm, không khó như em tưởng tượng…”
Khuôn mặt Tăng Thanh Hải mang theo nụ cười chiến thắng, muốn làm một người chuyển ý không khó, chỉ cần biết nhược điểm của hắn.
Mà nhược điểm lớn nhất của Lâm Việt Thịnh chính là Quách Thanh Tú, vì Quách Thanh Tú mà hắn dần dần mất đi sức phán đoán và lý trí, thậm chí phát điên…
Có điều, đây không phải chuyện Tăng Thanh Hải cần lo lắng, anh chỉ cần có được Quách Thanh Tú là đủ rồi.
Lâm Việt Thịnh giận đến mức mất lí trí mà quên rằng đây là đồn cảnh sát, hắn chỉ muốn đánh cho Tăng Thanh Hải không thể đứng dậy.
Tăng Thanh Hải cũng không phải kẻ ngu, anh nhanh chóng tránh cú đấm của Lâm Việt Thịnh, lùi lại vài bước rồi hét lên.
Cảnh sát lập tức chạy qua, giữ chặt Lâm Việt Thịnh.
Quách Thanh Tú ngơ ngẩn đứng dựa vào tường, nhìn hai người đàn ông cao to đang lao vào nhau.
“Bỏ tôi ra…” Lâm Việt Thịnh giãy dụa, hắn quát lên với Quách Thanh Tú: “Quách Thanh Tú, đồ chết tiệt nhà cô rốt cuộc đê tiện đến mức nào đây? Ở cùng nó khiến cô thoải mái thế sao? Nhân lúc tôi không có ở nhà liền chim chuột cùng nó…”
Khóe mắt Quách Thanh Tú đong đầy nước mắt cứ thế tuôn ra, cô bỗng ôm mặt chạy nhanh ra ngoài.
Ánh mắt Tăng Thanh Hải có ý cười, khóe miệng nhếch lên, “Lâm Việt Thịnh, anh đừng quá đắc ý.”
Nói xong quay người đuổi theo Quách Thanh Tú, “Thanh Tú…”
Cảnh sát thả Lâm Việt Thịnh ra, Lê Hùng Việt vội vàng hỏi: “Cậu ba, có cần đuổi theo cô Quách không?”
Lâm Việt Thịnh đang trong cơn điên, “Không cần quan tâm đến cô ta, cô ta thích đi theo ai thì đi!”
Hắn tức giận đấm mạnh vào tường.
Đau, đau đến tận xương, chết tiệt, sao ông đây lại bất lực như vậy chứ, vậy mà hết lần này đến lần khác để một con đàn bà lừa gạt, phản bội, vậy mà vẫn còn nghĩ mọi cách để có được cô ta…
Tăng Thanh Hải đuổi theo Quách Thanh Tú, sau đó mãi mới đuổi kịp ngăn cản cô trên đường lớn, Tăng Thanh Hải vừa thở dốc vừa nói, “Thanh Tú, đưng chạy lung tung như vậy, bây giờ em không được ở một mình, trong bụng vẫn còn đứa nhỏ, nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?”
Quách Thanh Tú buồn bã cúi gằm mặt, những giọt lệ tuôn trào như mưa mãi mà không lau hết được.
“Thanh Tú, em nói gì đi, đừng dọa anh được không?”
Tăng Thanh Hải căng thẳng đi theo sau, không ngừng nói chuyện với cô.
Nhưng Quách Thanh Tú chỉ khóc mà không nói gì.
Quách Thanh Tú, đồ chết tiệt nhà cô rốt cuộc đê tiện đến mức nào đây?
Giọng nói của Lâm Việt Thịnh giống như ma ám điên cuồng gào thét bên tai cô, cô bịt tai lại không muốn nghe tiếng hắn nữa .
Đúng thế, cô rất đê tiện, cô rõ ràng biết gút mắc giữa nhà họ Lâm và nhà họ Quách không bao giờ có thể gỡ bỏ được, nhưng vẫn cố động vào, là cô ngu ngốc, cô thật sự rất ngu ngốc…
Chẳng trách bạn học lại xem thường khi cô bất chấp tất cả để làm thiếu phu nhân nhà họ Lâm.
“Két…” Tiếng phanh rít lên chói tai, đến khi Quách Thanh Tú mơ hồ tỉnh táo lại liền ngẩng đầu hoảng sợ.
Thì ra cô đã đi ra giữa đường cái, một chiếc xe Nissan màu đen đỗ trước mặt cô.
Tài xế ngó đầu ra cửa kính, quát lên: “Cô muốn chết à, muốn chết thì cũng đừng liên lụy đến người khác!”
Tăng Thanh Hải nhanh chóng chặn trước mặt, vội vàng xin lỗi tài xế, “Xin lỗi, cô ấy không cố ý, có bị thiệt hại gì tôi sẽ đền cho anh.”
“Hừ, đền cái gì mà đền! Tôi nói cho cậu em biết, cậu chăm sóc tốt cho vợ mình đi, xinh đẹp như vậy mà qua đường như người mất hồn thế, lỡ như tai nạn chết thì thật đáng tiếc đấy…” Tài xế nói xong liền lái xe đi.
Tăng Thanh Hải vội vàng đỡ Quách Thanh Tú quay lại đường dành cho người đi bộ, “Thanh Tú, nếu như tâm trạng em không tốt, thì nói với anh…”
Quách Thanh Tú đột nhiên cảm thấy lòng chua xót, cô nhào vào lòng Tăng Thanh Hải vừa khóc vừa đau khổ gào lên.
“Anh Hải, em nên làm gì đây? Em phải làm sao đây? Anh nói cho em biết đi, em phải làm sao đây?”
Tăng Thanh Hải không có lời nào để nói, ánh mắt anh lẳng lặng nhìn ra xa.
Lâm Việt Thịnh ngồi trong chiếc xe sang trọng đang dừng trước tầm mắt của anh, thậm chí qua của kính xe , anh còn nhìn thấy ánh mắt đầy lửa giận của Lâm Việt Thịnh
Anh hơi nhếch khóe môi, càng ôm chặt người phụ nữ trong lòng.
Giọng nói dịu dàng mê hoặc vang lên bên tai cô: “Thanh Tú, em mệt rồi, về nhà cùng anh có được không?”
Quách Thanh Tú lau nước mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, “Không, em không về…”
“Em yên tâm, ba anh không có nhà, mẹ anh cũng về Mĩ rồi, ở nhà còn mỗi anh thôi…Còn nữa anh gọi Lê Quyên Quyên đến ở cùng em được không?”
Tâm trạng Quách Thanh Tú rất không ổn, cô cần một nơi yên tĩnh để bình tĩnh lại.
Cứ như vậy Tăng Thanh Hải liền dắt cô vào xe của anh.
“Cậu ba, cô Quách lên xe của Tăng Thanh Hải rồi, chúng ta có cần lái xe qua không?”
Lê Hùng Việt hoang mang nhìn Lâm Việt Thịnh, vẻ mặt u ám của Lâm Việt Thịnh khiến người khác phải sợ hãi, điện thoại trong tay cũng sắp bị hắn bóp nát rồi.
“Cậu ba…” Lê Hùng Việt thấp giọng hỏi lần nữa.
“Cút xuống…” Cuối cùng Lâm Việt Thịnh cũng nổi điên, Lê Hùng Việt lập tức xuống xe, tiện tay đóng luôn cửa xe.
Chiếc xe màu đen trong nháy mắt lao đi như một mũi tên.
“Cậu ba, cẩn thận, đừng lái nhanh như vậy…” Lê Hùng Việt vừa đuổi theo vừa hét với theo xe, anh có thể cảm nhận được qua trực giác, lúc này Lâm Việt Thịnh đang lái xe với tốc độ tối đa.
Cậu ba không phải là người đàn ông không có lý trí, trên thương trường, cậu luôn trầm ổn bình tĩnh, mặc dù còn trẻ, nhưng làm việc rất chín chắn và quyết đoán, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, đã đưa ST lên đến đỉnh cao, một người đàn ông lỗ mãng không thể thành công được như vậy. Nhưng từ sau khi gặp cô Quách, cậu ba giống như con ngựa mất dây cương, lúc nào cũng có thể làm ra chuyện khiến người khác phải kinh ngạc.
Rõ ràng là đến đồn cảnh sát để tìm Trương Đình Hải, nhưng khi gặp phải Tăng Thanh Hải thì cậu lại lao vào đánh nhau, còn đuổi theo suốt đoạn đường.
Lê Hùng Việt lắc đầu hết cách, cái thứ gọi là tình yêu nói đến thì thấy lãng mạn hạnh phúc, nhưng tại sao lại khiến cho người ta điên cuồng đến vậy?
Xe của Tăng Thanh Hải là Chevrolet màu trắng, anh luôn thích màu trắng, màu trắng khiến người ta cảm thấy sự thanh khiết, thoải mái, cũng cho người ta cảm hứng tiến về phía trước.
Còn xe của Lâm Việt Thịnh lại là Rolls-Royce Motor cars màu đen, chiếc xe tối đen giống như tâm trạng của hắn lúc này vậy, điên cuồng tàn bạo, kích động… Lúc Tăng Thanh Hải quay vô-lăng, đột nhiên có một chiếc xe màu đen vượt qua anh với tốc độ kinh người.
Sau đó trực tiếp chặn ngang giữa đường, không chỉ chặn đường anh, mà còn rất nhiều xe ở phía sau, sau đó một cái bóng đen sì bước ra khỏi xe, đi đến trước xe Tăng Thanh Hải.
“Quách Thanh Tú, cô cút ra đây cho tôi…”
Lâm Việt Thịnh chỉ cảm thấy lửa giận đang cháy ngùn ngụt khắp cơ thể hắn.
Hắn không muốn nhìn thấy Quách Thanh Tú ngồi trong xe của người đàn ông khác, càng không muốn bọn họ thân mật như vậy.
“Bịch…” Lâm Việt Thịnh đấm một quyền vào kính xe, giống như con dã thú đang điên cuồng, gầm thét.
“Quách Thanh Tú, cô lập tức cút ra đây, nếu không Tăngi sẽ đập nát chiếc xe này…”
Lâm Việt Thịnh mất khống chế, thu hút sự chú ý của rất nhiều người, xe của hắn chặn ngang đường đi khiến những chiếc xe khác không thể đi được, vì vậy họ liên tục bấm còi, con đường bỗng trở nên ầm ĩ .
“Quách Thanh Tú, cô có nghe thấy không, lập tức cút ra đây…”
Lâm Việt Thịnh cởi áo vest ra, cúc áo sơ mi bên trong cũng đã giật ra mấy khuy, cà vạt cũng nới rộng sang một bên, nhìn Lâm Việt Thịnh lúc này vô cùng tàn bạo.
Ánh mắt Tăng Thanh Hải có chút khinh thường, anh quay người lại, dịu dàng nhìn Quách Thanh Tú.
“Thanh Tú, em không phải sợ, để anh nói chuyện với anh ta, được không?”
Quách Thanh Tú đau đầu, xoa xoa huyệt thái dương, “Anh Hải, vẫn nên để em nói chuyện với anh ta đi!”
Tăng Thanh Hải lo lắng nhìn cô, “Thanh Tú, anh ta đang phát điên, chẳng may lại ra tay làm em và đứa bé bị thương, anh ta nóng nảy như vậy, em đừng đánh giá cao anh ta.”
Quách Thanh Tú cười khổ, có lẽ cô thật sự đã đánh giá cao hắn.
“Nhưng mà, nhỡ anh ta lại đánh anh nữa thì làm thế nào?”
Lòng Tăng Thanh Hải đầy ấm áp, thì ra cô vẫn quan tâm đến anh như thế, “Không sao, có cảnh sát ở đây, dù anh ta ra tay đi nữa cũng không đến nỗi nào đâu.
“Quách Thanh Tú, cô lập tức cút ra đây cho tôi…”
Giọng nói phẫn nộ của Lâm Việt Thịnh vang lên chói tai, hắn đạp mạnh vào cửa xe.
Một số người ồn ào vây quanh hóng chuyện, cảnh sát giao thông nhận ra Lâm Việt Thịnh, không dám đến ngăn cản, chỉ cố gắng khơi thông đám người đang vây quanh.
“Mọi người nhường đường, tản ra hết đi, đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa…”
Lâm Việt Thịnh vừa cao to vừa đẹp trai, khí chất lại kiêu ngạo, khiến những người phụ nữ đang vây quanh đều nhao nhao ngạc nhiên ca thán, bọn họ rất muốn biết, người phụ nữ khiến anh chàng có khí chất như vậy phải để ý, rốt cuộc là người như thế nào?
Tăng Thanh Hải lấy một chiếc kính râm to đưa cho Quách Thanh Tú, “Đừng lo, anh ra…”
Tăng Thanh Hải mở cửa xe, Lâm Việt Thịnh lập tức xông đến, đưa tay túm lấy cổ áo Tăng Thanh Hải.
Hắn giơ nắm đấm chuẩn bị đánh xuống, đột nhiên hắn thả Tăng Thanh Hải ra, hừ lạnh một tiếng rồi xông vào xe kéo Quách Thanh Tú.
Quách Thanh Tú đang đeo kính râm, cô rụt đầu lại, không chịu ngẩng đầu nhìn hắn.
“Quách Thanh Tú, cút ra đây, có nghe thấy không?”
Tăng Thanh Hải đưa tay kéo Lâm Việt Thịnh, “Đừng hét nữa, cô ấy sợ, nếu anh cứ tiếp tục như vật, chỉ khiến cô ấy càng sợ hơn thôi. Đông người như vậy, anh có thể giữ lại chút tự trọng cho cô ấy được không?”
Âm thanh từ tốn, vôn cùng điềm đạm, Lâm Việt Thịnh đột nhiên quay người, đấm thẳng vào mặt Tăng Thanh Hải.
Tăng Thanh Hải không né tránh, khuôn mặt tuấn tú vẫn mỉm cười nhìn hắn.
Nắm đấm của Lâm Việt Thịnh chưa đánh tới đã buông tay, hắn nhìn Quách Thanh Tú một lúc, sau đó đóng cửa xe lại.
“Chúng ta qua bên kia nói chuyện được không? Anh lái xe vào lề đường, để những người kia tản đi!”
Lâm Việt Thịnh lạnh lùng nhìn anh, sau đó lấy chìa khóa trong tay ra, vất cho tên cảnh sát nhát gan.
Cảnh sát như được trút bỏ gánh nặng, lập tức đi lái xe tấp vào lề đường, cuối cùng cũng khai thông được con đường.
Lát sau, Tăng Thanh Hải mở cửa ngồi vào xe.
Quách Thanh Tú ngẩng đầu, bỏ kính râm ra, mặt cô nhợt nhạt đầy yếu ớt.
Cô nhìn thấy sắc mặt Lâm Việt Thịnh tối sầm, hắn đứng bên đường nhìn chằm chằm cô.
“Thanh Tú, anh chuẩn bị lái xe, em ngồi vững vào…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!