Quách Thanh Tú đang quanh quẩn trước cửa chính của tòa nhà Thăng Long. Cô không chắc mình có nên đi tìm Lâm Việt Thịnh hay không.
Lúc này, trong văn phòng của tập đoàn ST, Lâm Việt Thịnh đang bận rộn, đột nhiên trợ lý Huỳnh Minh San đi tới: “Tổng giám đốc Lâm, ngài xem, hình như cô Quách đang ở tầng dưới…”
Lâm Việt Thịnh nghe được chữ Quách thì ném bút trong tay, đứng bật dậy giống như lò xo và đi nhanh tới trước cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Dù sao ở đây cũng là độ cao hơn bốn mươi tầng, hắn nhìn xuống, người đi đường ở trong mắt hắn cũng nhỏ giống như con kiến.
Tuy nhiên, mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, hắn đã nhận ra bóng dáng của cô. Đó là cô, là Quách Thanh Tú. Lâm Việt Thịnh vội vàng bước ra khỏi cửa.
Trên đường đi, tập tài liệu trên mặt bàn bị hắn đụng rơi đầy trên sàn, nhưng hắn không hề quay đầu liếc nhìn. Huỳnh Minh San nhìn theo bóng lưng của hắn và lắc đầu.
Lâm Việt Thịnh trực tiếp đi thang máy riêng xuống tầng, sau đó lao vọt ra ngoài giống như một cơn gió. Hắn va vào một người bảo vệ đứng ở trước cửa chính.
Lúc đầu, người bảo vệ kia còn tưởng mình bị hoa mắt. Cuối cùng, khi nhìn thấy rõ ràng là Lâm Việt Thịnh, anh ta kinh ngạc, vội vàng nói xin lỗi.
“Tổng giám đốc, xin lỗi, xin lỗi, là do mắt tôi không tốt…”
Anh ta còn chưa nói xong, Lâm Việt Thịnh đã giơ tay đẩy anh ta ra: “Lập tức cút xa cho tôi!”
Người bảo vệ kia sợ hãi, vội tránh ra xa mà không dám nói tiếng nào.
Lâm Việt Thịnh chạy nhanh tới ngoài cửa lớn, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Nhưng hắn không nhìn thấy bóng dáng của Quách Thanh Tú đâu cả. Lẽ nào vừa rồi mình bị ảo giác à? Không, không thể nào. Rõ ràng vừa rồi Huỳnh Minh San cũng nhìn thấy.
“Thanh Tú, có phải là cô không, mau ra đây…” Lâm Việt Thịnh hét lớn. Hắn đi quanh bên ngoài tòa nhà và không ngừng tìm kiếm cô.
Lúc này, Quách Thanh Tú đang trốn ở sau một cột đèn lớn. Trong nháy mắt khi nhìn thấy Lâm Việt Thịnh lao ra, cô đã trốn vào đây.
Không biết vì sao, cô hơi xấu hổ khi gặp hắn.
Nhưng cô cũng nói không rõ được cảm giác này.
“Thanh Tú, cô đừng trốn tôi nữa, tôi nhìn thấy cô rồi. Cô lập tức đi ra đây cho tôi, nếu không…”
“Đừng kêu nữa, tôi đi ra đây…”
Lâm Việt Thịnh không để ý tới mặt mũi mà kêu lớn như vậy, mọi người đi lại trên đường đều dừng lại, nhìn về phía bên này. Hắn còn trắng trợn gọi nữa, bảo cô làm sao chịu nổi chứ?
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Quách Thanh Tú, trong mắt Lâm Việt Thịnh hiện ra ý cười khó có thể che giấu được. Hắn đi nhanh như sao xẹt, chạy về phía Quách Thanh Tú.
“Nhớ tôi rồi?” Lâm Việt Thịnh đặc biệt không biết xấu hổ, trêu chọc cô.
Dáng người hắn cao gầy, thon thả, đặc biệt còn mặt chiếc quần được may đo rất vừa người, trông chân hắn dường như càng dài hơn.
Bộ comple Anima màu đen, nút áo phía trước được cởi ra, lộ ra bộ áo lụa màu tím sẫm bên trong.
Trên gương mặt điển trai của hắn là đôi mắt đen láy, lộ ra sự gợi cảm và hoang dã không hề kìm chế.
Lúc này, ánh mặt trời màu vàng từ phía sau hắn chiếu tới, phủ lên một lớp ánh sáng màu vàng phía sau lưng hắn, trông cả người có khí thế rất mạnh mẽ.
Quách Thanh Tú càng phát hiện ra sự nhỏ bé của mình.
Lâm Việt Thịnh mở comple ra, tháo lỏng cà vạt của mình, hai tay đặt trên đai lưng và trừng mắt với cô.
Một phút, hai phút… năm phút trôi qua, Quách Thanh Tú vẫn chưa mở miệng nói gì.
“Được rồi, cô không nói lời nào nghĩa là ngầm thừa nhận đã nhớ tôi, đi nào, chúng ta về nhà thôi.”
“Lẽ nào anh không hỏi tôi tại sao à?” Quách Thanh Tú ngước mắt nhìn hắn.
“Tại sao cái gì?”
“Tại sao tôi tới tìm anh.” Quách Thanh Tú nhắc nhở hắn.
Lâm Việt Thịnh đặc biệt đắc ý: “Người đàn ông đẹp trai, phong lưu, phóng khoáng, có một không hai như tôi đây đã sớm đoán được cô thế nào rồi. Được rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Quách Thanh Tú nhíu mày. Hắn không có thay đổi, quả nhiên trước sau vẫn mặt dày như vậy.
Lâm Việt Thịnh giơ tay ra và nắm lấy tay cô.
Quách Thanh Tú rút mạnh tay về: “Anh và Dương Hà Khuê vẫn tốt chứ?”
Lâm Việt Thịnh ngẩn người, chớp mắt. Thật lâu sau, hắn mới nhớ ra cô gái tên Dương Hà Khuê này.
Chẳng lẽ cô còn đang ghen à?
Nếu như cô còn đang ghen, có phải chứng tỏ cô còn yêu hắn không?
“Cô quan tâm tới cô ta làm gì, không cần để ý tới cô ta, cô ta không phải là bạn gái của tôi…”
“Cái gì mà không phải là bạn gái của anh, hai người không phải là… Được rồi, anh không cần phải lừa tôi, hai người ở cùng với nhau rõ ràng vui vẻ như vậy!”
“Vui vẻ thế nào chứ? Dương Hà Khuê tự mình muốn đến chỗ của tôi…”
“Nhưng anh hôn cô ta!”
Đôi mắt đen của Lâm Việt Thịnh nhìn chằm chằm vào Quách Thanh Tú, đột nhiên phản bác: “Cô còn hôn Tăng Thanh Hải thì sao, cái này tính thế nào?”
“Anh… anh khốn kiếp, tôi không để ý tới anh nữa.”
Quách Thanh Tú tức giận xoay người. Lúc này, cô vừa nghe được ba chữ Tăng Thanh Hải liền cảm thấy rất khó chịu.
Lâm Việt Thịnh, người đàn ông này đúng là vô tâm, giờ còn nói ra lời này chẹn họng cô.
Cô mới đi được hai bước, Lâm Việt Thịnh đã bước lên trước, ngăn cản trước mặt của cô: “Được rồi, chúng ta đều không cần nhắc tới nó, em đừng làm ầm ĩ nữa. Chúng ta đi ăn gì thôi.”
Thấy đã sắp hết giờ làm, Lâm Việt Thịnh trực tiếp kéo tay Quách Thanh Tú và chui vào trong xe.
“Em muốn ăn gì?”
Quách Thanh Tú lắc đầu. Gần đây cô không muốn ăn gì cả.
Lâm Việt Thịnh thò tay nhéo lên gương mặt của Quách Thanh Tú. Gần đây, gương mặt nhỏ nhắn này càng lúc càng nhỏ, gầy đến sắp rơi cả ra rồi, hắn không thể mặc cho cô tiếp tục như vậy được.
Trong nhà hàng sang trọng, Lâm Việt Thịnh gọi cho Quách Thanh Tú một bàn thức ăn, các loại tổ yến, vây cá, cá muối gì đó đầy một bàn lớn, Quách Thanh Tú không ngửi được mùi hải sản, vừa ngửi thấy những mùi này liền khó chịu.
Cô che miệng và lao ra phòng riêng, trong dạ dày cuộn lên và nôn ra rất nhiều, lúc này mới thấy dễ chịu một chút.
Khi cô quay trở lại bàn ăn, Lâm Việt Thịnh đã nhanh chóng chuyển bớt một số món ăn đi.
“Em sao vậy? Lâu rồi không gặp, sở thích của em cũng thay đổi à?”
Quách Thanh Tú tạm thời không muốn nói cho hắn biết mình mang thai. Cô khẽ cười lắc đầu: “Không, chỉ là gần đây dạ dày của tôi không tốt lắm, không muốn ăn gì thôi.”
Lâm Việt Thịnh đau lòng thay cô: “Từ giờ trở đi, không cho em rời khỏi tôi nữa, sau này tôi sẽ bảo dì Nguyễn cố gắng chăm sóc cho em.”
“Tôi tới tìm anh là muốn xem thử có thể quay lại làm công việc trước đây không? Bây giờ tôi cần một công việc.”
Tay Lâm Việt Thịnh đang gắp rau chợt dừng lại: “Em nói vậy là có ý gì?”
“Tôi muốn tìm một công việc!”
Vẻ mặt Quách Thanh Tú thản nhiên, trước khi cảm thấy chắc chắn, cô không thể dễ dàng nói ra chuyện đứa bé được.
Lâm Việt Thịnh phải cho cô thấy hắn là một người ba thích hợp, cô mới có thể yên tâm.
Chuyện này cần phải có thời gian để kiểm tra.
“Chúng ta không thể trở lại như lúc trước à?”
Lâm Việt Thịnh hơi nản lòng. Hắn cho rằng Quách Thanh Tú trở về là quay về với hắn. Dù sao hắn cũng tận mắt nhìn thấy chuyện kia.
Quách Thanh Tú cúi đầu: “Lâm Việt Thịnh, thân phận và địa vị giữa chúng ta quá khác nhau, tôi không muốn bị tổn thương lần nữa.”
Đúng vậy, hắn là tổng giám đốc có tài sản bạc triệu, mà cô chỉ là một cô gái bình thường.
Hắn có thể tự do chơi đùa bất kỳ người phụ nữ nào trong tay, mà cô không thể bị đả kích lần nữa.
Đôi mắt Lâm Việt Thịnh nhìn chằm chằm vào cô.
“Cô còn nhớ tới họ Tăng kia?”
Lần này thì Quách Thanh Tú giận thật rồi, cô không thích hắn cứ nhắc tới chuyện này.
“Được, tôi đi, coi như tôi chưa nói gì.”
Quách Thanh Tú đứng dậy. Nếu hắn không bỏ qua chuyện của Tăng Thanh Hải được thì cô càng không có lý do gì để quay về với hắn.
“Quách Thanh Tú…”
Quách Thanh Tú ngừng lại và quay đầu nhìn hắn. Lâm Việt Thịnh đứng lên, hai tay đút trong túi quần, trên mặt vẫn là vẻ ngang ngược.
“Nếu cô muốn làm việc cho tôi như vậy, ngày mai tôi sẽ cho cô một cơ hội! Nói trước, tôi là một người chỉ xét tới công việc, cô đừng mơ tưởng chiếm được lợi từ tôi.”
“Chiếm lợi?”
Thật lâu sau Quách Thanh Tú mới hiểu được ý của hắn, cô mỉm cười nhìn hắn: “Được, ngày mai tôi sẽ tới tìm anh.”
Vào lúc sẩm tối, trời mưa nhỏ, bầu không khí nặng nề làm người ta thấy áp lực.
Tăng Thanh Hải đỗ xe bên đường, tắt máy rồi bật đèn xe, chờ Quách Thanh Tú trở về.
Anh biết cô ở đây, hình như chỉ có nhìn cô thì gánh nặng trong lòng anh mới có thể giảm bớt.
Số phận đã đẩy cả hai người xuống vách đá, không ai có thể quay đầu lại nữa.
Có lẽ anh phải chịu áp lực lớn hơn.
Trong lúc chờ đợi, thời gian dần trôi qua.
Không lâu sau, trong cơn mưa có một chiếc xe khác lướt qua bên cạnh, đỗ ở trước cửa chính của nhà họ Lê.
Cửa xe mở ra, Quách Thanh Tú bước ra khỏi xe. Người đàn ông với dáng vẻ cao lớn cởi chiếc áo comple, hai người cùng che mưa và bước nhanh tới cửa chính nhà họ Lê.
Trời tối dần, dù không nhìn thấy rõ động tác rất nhỏ của người đàn ông và người phụ nữ kia, nhưng anh có thể nghe được tiếng hai người cười vui vẻ, nghe rất chói tai.
Mãi đến khi Quách Thanh Tú đi vào trong, Lâm Việt Thịnh mới rời đi.
Xe của Lâm Việt Thịnh nhanh chóng rời khỏi đó. Tăng Thanh Hải rút điện thoại gọi cho Lê Quyên Quyên.
Quách Thanh Tú đang ở trong phòng vệ sinh, cầm khăn lau tóc. Rõ ràng trời đang nắng đẹp, không ngờ về đến nhà thì mưa to như trút nước làm cô trở tay không kịp.
“Thanh Tú, có điện thoại!”
“Là ai vậy?” Quách Thanh Tú thả khăn xuống.
“Là Tăng Thanh Hải gọi tới, anh ấy nói tìm cậu có chuyện gì đó.”
Quách Thanh Tú thò tay ra rồi ngập ngừng một lát, rụt lại: “Bảo anh ấy là tớ ngủ rồi.”
Quách Thanh Tú khẽ nói. Lê Quyên Quyên gật đầu.
“… Xin lỗi anh Tăng, hôm nay Thanh Tú đi ngủ rất sớm, bây giờ còn chưa dậy. Hay ngày mai anh lại gọi đến!”
Đầu điện thoại bên kia chậm rãi vọng đến giọng nói có lệ của Lê Quyên Quyên, ánh mắt Tăng Thanh Hải nhìn chằm chằm vào bóng dáng quen thuộc trên cửa sổ, trong lòng khó chịu giống như bị móng mèo cào loạn vậy.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, có lẽ anh sẽ không khổ sở như vậy.
Tay Tăng Thanh Hải nắm thật chặt điện thoại di động, bóp tới mức nó biến dạng. Anh phát ra tiếng rên rỉ đầy đau khổ.
Thanh Tú, sao em lại đối xử với anh như vậy?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!