Chương 526
Đáng tiếc, chỉ cần một ngày cậu Chử còn chưa biết “chân tướng”, thì vị trí của cô ta trong lòng cậu Chử vẫn sẽ luôn áp đảo Tân Hoài An.
“Tân Hoài An, cô đúng là ngu xuẩn” Vương Thanh Hà đè thấp giọng, trào phúng nói.
Thấy Tân Hoài An không đáp lại, cô ta hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Cho dù cô có đưa được đứa bé kia về nhà họ Chử thì sao chứ? Cuối cùng cậu Chử vân chỉ nhận mỗi đứa bé chứ đâu phải là cô? Cuối cùng người anh ấy cưới vẫn cứ là tôi thôi.”
“Nếu cô không ngại để tôi làm mẹ kế của thằng nhóc kia thì cứ chờ xem, tôi nhất định sẽ cho con trai cưng của cô được nếm mùi đau khổ”
Vừa nói xong lời này, Tân Hoài An vốn không muốn để ý đến cô ta đột nhiên mở mắt ra, nhìn cô ta chằm chăm, trong mắt hiện lên một ánh nhìn lạnh thấu xương.
Con trai chính là vảy ngược của cô.
Ai dám đụng vào thì cô sẽ trả lại gấp trăm lần.
“Vương Thanh Hà, không phải tôi không biết ba cái trò mèo cô làm, mà là tôi khinh. Nhưng nếu cô dám động đến một cọng lông của con trai tôi, tôi sẽ chơi với cô đến cùng”
Tân Hoài An chậm rãi nói, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn vào tận sâu trong tâm hồn của Vương Thanh Hà, nhìn thấu bản chất của cô ta.
Cô nhắc nhở: “Chắc là Chử Chấn Phong không biết tất cả những thủ đoạn đê hèn này của cô đâu nhỉ? Nếu tôi đưa chứng cứ đến trước mặt anh ta từng cái một, cô nghĩ anh ta có tin vào vài lời nói dối giả vờ đáng thương của cô không, hay là tin vào những gì mắt thấy tai nghe?”
“Hừ, uy hiếp tôi à? Cô thì có thể có bằng chứng gì?” Vương Thanh Hà nói ra theo quán tính, đột nhiên nhớ tới chuyện ba năm trước cô ta đã sai Tiếu Mạnh Lương ra tay với cô.
Cô ta vẫn không dám để cho Chử Chấn Phong biết chuyện đó.
Vương Thanh Hà nhất thời chột dạ, nhưng trên mặt vẫn giữ vững vẻ cứng rắn, cười lạnh một tiếng: “Tân Hoài An, cô không sợ tôi, vậy cô có sợ thủ đoạn của cậu Chử không? Anh ấy phải quan tâm đến danh tiếng của nhà họ Chử, anh ấy sẽ chẳng lấy cô đâu… “
Cô ta cố ý dừng một chút, ý cười càng đậm hơn: “Cô nói xem… Sau khi đưa con cô vào nhà họ Chử thì cô sẽ có kết cục gì? Có lẽ, giữ được toàn thây đã là tốt lắm rồi…”
Sắc mặt Tân Hoài An đông lại, bàn tay buông lỏng bên người chậm rãi siết chặt.
Cô không nghỉ ngờ gì về tính khả thi trong lời nói của Vương Thanh Hà.
Nghĩ đến việc ba năm trước Chử Chấn Phong sai người suýt nữa thì giết chết cô, ba năm sau, anh ta vẫn có thể làm như vậy.
Nhưng cô đã sớm hạ quyết tâm rồi, cô sẽ không để Thiên Nam một mình trong tình cảnh nguy hiểm bị bầy sói vây quanh nữa đâu.
Nhìn thấy nụ cười đắc thắng và mong đợi trên mặt Vương Thanh Hà, Tân Hoài An khôi phục sự lạnh lùng: “Đây là những gì cô muốn nói sao? Nếu đã nói xong thì cô có thể đi rồi, đừng làm phiền tôi nghỉ ngơi”
lần nữa đặt lên người của Vương Thanh Hà.
Để xem cô ta lại đang chuẩn bị giở trò gì.
Vương Thanh Hà ngẩng mặt lên, bộ dạng lã chã nước mắt, tỏ vẻ rất đau, giọng điệu yếu ớt, nói một cách vô cùng ấm ức: “Chấn Phong, ban nãy em chỉ là đang muốn khuyên nhủ Tân Hoài An mà thôi, kêu cô ấy đừng lấy con mình ra đánh cược, làm phá hoại cuộc hôn nhân của chúng ta. Chúng ta sẽ chăm sóc chu đáo cho cô ấy và con trai cô ấy, nhất định sẽ không để bọn họ phải chịu ấm ức”
“Nhưng mà Tân Hoài An không đồng ý, còn đòi em phải nhường vị trí mợ Chử lại cho cô ấy, còn nói em là chướng ngại cản trở đường đi của cô ấy…