Chương 455
Lấy châm, thả châm, dứt khoát và lưu loát.
Trương Nhược Phi nhanh chóng ghi lại cách châm huyệt vị, dừng bút, cảm khái nói: “Tay nghề này của cô, dù tôi có học thêm ba bốn năm cũng không thể nào theo kịp”
Khi Tân Hoài An di châm, có một loại mị lực vô cùng đặc biệt.
Không chỉ là không có một chút nào ướt át bẩn thỉu tiêu sái, mà lại còn có một loại tự tin rất lớn, loại tự tin này, khiến người ta từ trong tiềm thức tin rằng chiếc châm bạc mỏng đó nhất định sẽ mang đến kỳ tích!
Tân Hoài An không đáp lời Trương Nhược Phi.
Lúc châm kim cô đặc biệt chuyên tâm, mười hai cây kim giống như tiên nữ rải hoa vậy, chuẩn chỉ, chính xác, nhanh chóng đâm vào các huyệt vị.
Châm kim xong, Tân Hoài An lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn Trương Nhược Phi, chăm chú suy nghĩ một hồi, nói: “Nói sao nhỉ..đồ đệ thì sư phụ chết đói, anh cũng đừng có vội, cứ từ từ mà học”
Giọng điệu cười nhạo, dễ nhận thấy chỉ là câu nói đùa vui.
Trương Nhược Phi cũng rất phối hợp, vẻ mặt khoa trương, nói: “Haiz, nhưng đồ đệ học không đến nơi đến chốn, cũng phải chết đói.”
Tân Hoài An ồ một tiếng, hỏi: “Thế… những lời tôi nói vừa nãy, anh hiểu hết chưa?”
Trương Nhược Phi cúi đầu nhìn hay tay, ngẩng đầu lên, rất thành thực nói: “Con mắt học được rồi”
“Không sao đâu, sau này chăm chỉ luyện tập nhiều hơn là được, dù sao ở đây cũng có một ca cho anh luyện tập.
Tân Hoài An hất cằm ra hiệu.
Hàn Âu Dương lúc này nếu như biết được bản thân mình từ lúc bắt đầu bước vào phòng phẫu thuật đã bị Tân Hoài An sắp xếp cho biến thành chuột bạch thí nghiệm của Trương Nhược Phi, không biết anh ta sẽ có suy nghĩ ra sao.
Hai người ở trong phòng bệnh vây lấy Hàn Âu Dương.
Ngoài ra, trong phòng bệnh, Ôn Nhã Ly đang cùng với Thiên Nam chơi một tựa game IQ.
“Oa, Thiên Nam, con lại qua bàn rồi! Làm sao mà được thế, mẹ còn đang kẹt ở giữa mê cung đây này” Ôn Nhã Ly nhìn điểm số của Thiên Nam, tâm trạng thực sự không biết nên dùng từ gì để diễn tả.
€on trai nuôi của cô ấy nhất định là một thiên tài! Nếu không thì làm sao mà lại có thể lợi hại như thế được, nghiền ép hoàn toàn trí thông minh của cô ấy.
“Trò này thực sự quá dễ” Thiên Nam bày ra vẻ mặt rất chân thành mà nói, nhân tiện còn tốt bụng chỉ cho Ôn Nhã Ly: “Đây nè, mẹ nuôi, mẹ nuôi đừng đi đường này, đi hướng này nè, rẽ phải, sau đó rẽ trái… Thế là được r Ôn Nhã Ly nghe theo lời thằng bé, quả nhiên hai mươi giây sau đã qua cửa rồi.
Chẳng bù cho cô vừa nấy đâm loạn khắp nơi, như con ruồi bay loạn xạ ở trong đó tận năm phút đồng hồ.
“Thiên Nam con thực sự rất giỏi đó!” Ôn Nhã Ly kích động ôm lấy Thiên Nam: “Nào, chúng ta chơi tiếp đi.”
“Mẹ nuôi à, chúng ta nghỉ một lát đi”
Ôn Nhã Ly rơi vào trạng thái tự mình nghi ngờ bản thân: “…”
Lẽ nào con trai nuôi của cô chê cô chơi game quá nát?
Hu hu hu…
Bàn tay nhỏ của cậu bé đưa ra, khe khế nắm lấy ngón út của Ôn Nhã Ly, nháy mắt một cái: “Con muốn đi vệ sinh.”
Hóa ra là con trai nuôi muốn đi vệ sinh!