Chương 440
Loại virus này chủ yếu gây hại cho gan và thận của người mắc bệnh nên cuộc kiểm tra này là rất cần thiết.
Khi họ đi kiểm tra, cánh cửa không khóa của phòng cách ly nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Một cái đầu nhỏ thò vào, nhìn xung quanh và thì thâm: “Mẹ ơi?”
Không có phản ứng, anh chàng nhỏ bé không cam tâm, đánh bạo bước vào.
Rèm cửa trong phòng cách ly được đóng chặt khiến căn phòng trở nên rất mờ ảo.
Cậu nhóc muốn bật đèn, nhưng lại không đủ cao để chạm vào công tắc.
Cậu bé vừa lần mò vào phòng vừa gọi: “Mẹ ơi, dì Tiffany nói mẹ bị ốm, con lo cho mẹ quá…
Chợt có thứ gì đó dưới chân khiến cậu bé vấp ngã, thân hình nhỏ bé của cậu chồm tới rồi ngã xuống đất.
Không biết trên tay cậu bé đã chạm vào thứ gì mà bị đâm rách.
Cậu nhóc hoảng sợ, mò mẫm trên mặt đất, từ từ đứng dậy, vẫn tiếp tục la lớn: “Mẹ có ở đó không? Mẹ ơi…
Sau một thời gian dài không có ai trả lời, cuối cùng cậu bé cũng chắc chắn rằng mẹ không có trong phòng.
Cậu nhóc thất vọng rời đi.
“Bé cưng Thiên Nam, sao con lại ở đây?” Trên hành lang, cậu bé đụng phải y tá Tiffany.
Cậu bé ngay lập tức bước tới với vẻ mặt đau khổ: muốn gặp mẹ, mẹ đã đi đâu vậy?”
Nụ cười trên mặt Tiffany ngưng đọng lại, sau đó cô ấy ngồi xổm xuống dịu dàng nói: “Mẹ con không chịu gặp vì sợ truyền bệnh cho con.
Con đừng lo, cô ấy giỏi y thuật nên sẽ chữa khỏi cho chính mình thôi.
Chúng ta tin mẹ, đợi mẹ quay trở lại, được không?”
Những gì dì Tiffany nói là sự thật, nhưng nghĩ đến mẹ bị bệnh thì cậu bé lại cảm thấy rất buồn rất khó chịu.
ì Tiffany, con “Con rất lo lắng cho mẹ” Cậu bé cúi đầu nói.
“Hãy kiên nhẫn chờ đợi một chút nhé?” Tiffany nói, phát hiện ra chuyện gì, liền nắm lấy bàn tay của cậu nhóc: “Sao tay con bẩn thế? Đi nào, dì dẫn con đi rửa tay”
Một tuần sau…
Sau khi trải qua sự điều trị của Tân Hoài An, tình trạng của 183 dã ổn định hơn nhiều, kiểm tra độc tính trong người liên tiếp ba lần đều âm tính.
Còn bản thân cô cũng nhờ ban đầu đã kịp thời điều trị, nên độc tính không có cơ hội phát tán ra, rất nhanh đã được kiềm chế lại.
Thế nhưng cô vẫn cần phải tiến hành một đợt kiểm tra máu cuối cùng, xác định chắc chắn độc tính đã hoàn toàn bị loại bỏ hết rồi.
Sau khi cô giao máu cho y tá, phải đợi có kết quả xét nghiệm ra mới có thể rời khỏi phòng cách li.
“Anh có thể rời đi trước, không nhất thiết hải đợi ở đây đâu”
Tân Hoài An ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ở lại phòng cách li, nói: “Tôi không thiếu chút thời gian này đâu”
183 nói một cách rất tùy ý.