Hạc Lập Duân với ánh mắt u trầm nhìn cô, bàn tay to khỏe của hắn cũng ngừng động đậy lộn xộn. Hắn mở miệng cất lời, giọng nói khàn đi vài phần:
“Chư Nhị, em là một cô gái tốt, em thanh thuần và thật thà, em là kiểu người rất dễ để lại ấn tượng trong lòng người khác. Em gần như có tất cả, tốt về mọi mặt, vậy tại sao em không bao giờ tự tin về bản thân mình? Sao em không bao giờ chắc chắn với lòng mình rằng ngoài em ra không còn ai xứng đáng yên vị trong tim tôi?”
Chư Nhị yên lặng nghe hắn nói, từng nhịp tim đập mạnh và rõ ràng, nhưng cảm xúc hoà cùng nước mắt cứ dâng trào khó kìm nén: “Cháu đã nói cháu chẳng còn gì… Cháu là người phụ nữ dơ bẩn, đã để chính bác ruột của mình hại bản thân thê thảm. Chú nói, cháu còn tự tin ở chỗ nào?”
“Không! Em không mất gì cả, cũng chẳng cần phải tự ti ở điểm nào!” Hắn một mực cự tuyệt lời cô nói. Chư Nhị sụt sịt ở mũi, nửa tin nửa ngờ.
Hạc Lập Duân biết cô chưa hoàn toàn thả lỏng tâm trạng và ngừng suy nghĩ tồi tệ về bản thân, hắn cũng không ép cô nữa. Đứng thẳng dậy, dặn vài câu rồi lập tức trả lại cho Chư Nhị không gian riêng tư: “Em nghỉ ngơi đi, hiện tại em không tin bản thân mình, sau này sẽ có cách để em tin chính mình.”
Cánh cửa phòng “cạch” lên một tiếng rồi khép hờ. Chư Nhị im ắng nhìn lên trần nhà trắng, mi mắt mỏi mệt rũ xuống, cô thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng ngày hôm sau, Chư Nhị còn đang bận bịu soạn đồ đạc chuẩn bị đi học thì một chị giúp việc bất chợt gõ cửa phòng cô.
“Vào đi ạ!” Cô không mảy may nghĩ nhiều, trực tiếp đáp.
Chị giúp việc đẩy cửa, ló đầu ra nhưng không vào luôn phòng, chỉ nói: “Tiểu thư, bên dưới có một anh chàng xưng là bạn của tiểu thư đang đứng đợi cô trước cổng.”
Chư Nhị vừa loay hoay vừa nghe ngóng, chị giúp việc vừa dứt câu Chư Nhị đã khựng đứng.
Cô hốt hoảng chạy đến bên bệ cửa sổ nhìn xem, quả nhiên đứng trước cổng có một hình bóng cao cao, gầy gầy. Diệp Diên Thâm đeo một bên ba lô trên vai, cậu ngồi dựa vào chiếc xe đạp hơi cũ, gió hạ lướt ngang làm từng sợi tóc cậu tung bay bồng bềnh.
Chư Nhị đen mặt, cô khẽ cắn môi dưới, hỏi ngược lại chị giúp việc kia: “Chú còn ở dưới nhà ạ?”
Chị giúp việc hiển nhiên gật đầu: “Vâng! Ngày nào ông chủ cũng đợi cô xuống ăn sáng mà. Nhưng hôm nay tâm trạng ông chủ lại không tốt. Cô cẩn thận một chút, kẻo ngài ấy tức giận.”
Chư Nhị cười trừ. Hắn rất ít khi tức giận với cô nhưng lần này Diệp Diên Thâm đúng là khiến người khác trở tay không kịp. Chư Nhị thở dài, xách cặp chạy xuống tầng một. Chap mới luôn có tại -- T R U М t r ц y e И . VN --
Bước chân nhỏ bé vừa chạm trên nền nhà lát đá hoa cương, tấm lưng lớn rộng của hắn đã sờ sờ trước tầm nhìn của cô. Cô thấy Hạc Lập Duân đang xoay mặt lại với hướng mình, hắn đăm chiêu đứng từ cửa sổ phòng khách ngó ra bên ngoài, sắc mặt cũng không tốt thật.
Chư Nhị vừa sợ hắn giận, vừa muốn hỏi Diệp Diên Thâm mới ban mai đã đến đây làm gì. Chỉ là chọn hướng nào cũng chả tốt. Nếu cô đi ra ngoài đó, hắn sẽ nổi điên lên, mà cứ để cậu bạn đợi mãi cũng bất lịch sự.
Trong lúc cô còn đang mơ hồ, lúng túng, Hạc Lập Duân đã lạnh lùng lên tiếng: “Mặc xác nó! Ăn sáng đi!”
Sống lưng Chư Nhị run rẩy, vốn là cô và hắn còn chưa có thời gian ngồi lại làm hoà đàng hoàng, bây giờ đã gây thêm chuyện rồi.
Chư Nhị không dám cải, cô không nghĩ đến bản thân cũng nghĩ cho những người làm xung quanh hắn. Vì vậy mà từ tốn ngồi xuống ăn uống, lòng thầm than: “Xin lỗi Diệp Diên Thâm, vất vả rồi!”
Hạc Lập Duân thấy cô không có ý định ra ngoài dẫn Diệp Diên Thâm vào nhà thì khá hài lòng. Hàng mày nhíu sâu của hắn dãn ra, trực tiếp đi đến kéo ghế ngồi đối diện cô.
Chư Nhị chớp chớp mắt nhìn hắn một hồi, cuối cùng vô thức buộc miệng: “Chú có bệnh à?”
Hắn vừa vươn tay lấy thìa liền ngừng động, liếc mắt với cô: “Bệnh gì?”
“Bệnh kiều.” Chư Nhị rất thản nhiên trả lời, mãi tới khi cô ngẫm lại đoạn hội thoại vừa rồi mới tự vả vào mặt, sao mình dại dột thế?!
Hắn bật cười, ý cười không rõ là khinh khi hay thật sự cảm thấy câu chuyện vừa rồi đáng cười, hồi âm: “Vậy em có sợ người bị bệnh kiều như tôi không?”
Chư Nhị nghĩ một lúc, chẹp miệng: “Có. Sợ, rất sợ!” Từ nhỏ cô đã sợ cái tính chiếm hữu cao của hắn rồi.
Một khung cảnh thật hoà nhã, tưởng chừng như đã rất lâu cô và hắn chưa có cơ hội tâm sự tự nhiên như vậy. Chư Nhị thoáng cái quên mất giữa hai người vẫn còn chút mâu thuẫn.
Nhưng cái cảnh gia đình hạnh phúc này diễn ra chẳng được bao lâu thì Sở Nhị từ trên lầu bước xuống. Sở Nhị không có thói quen dậy sớm như cô và hắn, nhưng xem ra hôm nay tỉnh sớm hơn mọi ngày.
“Ủa, hai người đang ăn sáng à?” Cô ta đưa mắt di từ Hạc Lập Duân tới Chư Nhị, sau đó đã thẳng thừng đẩy ghế ngồi sát gần hắn.
“Đêm qua anh ngủ ngon chứ?” Cô ta hỏi.
Cô vừa thấy Sở Nhị thì tâm trạng vui vẻ đã chùn xuống. Sao cô có thể quên trong nhà này vẫn còn chút “âm khí” lượn lờ nhỉ?
Hắn im bặt, coi như không nhìn thấy ả. Sở Nhị cứng đờ người, quê độ lảng mặt đi. Đột nhiên ả ta quay sang bắt chuyện với cô: “À, Chư Nhị này! Ban nãy cô thấy có cậu nhóc đứng đợi cháu, mồ hôi mồ kê chảy nhễ nhại kìa! Sao không cho cậu ấy vào?”
Chư Nhị ngập ngừng, cô làm gì có cơ hội đó?
Sở Nhị thì khác, cô ta đột ngột đứng lên, mỉm cười: “Có phải bạn trai cháu không? Ầy, sợ bố cháu không cho yêu đương à? Cô ra mở cửa giúp nhé?”
Chư Nhị đưa ly sữa kề môi, mới uống được một ngụm đã phải phun hết ra ngoài, ho sù sụ.
Hạc Lập Duân mặt mũi xám xịt, khi Sở Nhị mở cửa chính bước ra sân, hắn tức giận quát: “Lưu Sở Nhị!!”
Sở Nhị vốn là kiểu người ương bướng, nếu để Diệp Diên Thâm vào nhà là chuyện tốt cho cô ta thì cô ta có sợ gì hắn?
“Anh cũng gắt quá, con bé đang ở độ tuổi biết yêu, anh cấm làm gì?” Nói xong, cô ả chạy lon ton ra ngoài, từ trong nhà vẫn nghe rõ kiểu chào sặc mũi giả dối của Sở Nhị: “Cậu bạn trẻ, cháu đợi Chư Nhị à? Vào nhà đi, cứ tự nhiên!”
Chư Nhị thấy Sở Nhị đã đưa Diệp Diên Thâm đi gần tới cửa, cô lén nhìn biểu cảm của hắn. Vẫn tối mù như cũ, nhưng đôi bàn tay cầm muỗng của hắn đã nổi đầy gân xanh.
Diệp Diên Thâm rất lễ phép, mặc dù cậu ta nhìn ra Chư Nhị trước nhưng tới lúc thấy Hạc Lập Duân ở phía đối diện vẫn cúi người chào hỏi đã: “À, chào chú!”
Hạc Lập Duân buông chén đũa đặt xuống bàn, nâng tách cà phê đen ngòm lên hớp một ngụm.
Diệp Diên Thâm gãi đầu bối rối, còn chẳng biết mình đã được chủ nhà cho vào hay chưa. Sở Nhị vỗ vỗ vào lưng cậu ta vài cái, cười thân thiện: “Cứ tự nhiên đi cháu. Mặc kệ anh ấy nhé! Tính tình từ xưa đến giờ đã hơi khó ở.”
Diệp Diên Thâm gục gật, đáp: “Vâng, cháu hiểu mà.”
Chư Nhị nhướng mày. Cậu ta hiểu cái gì? Cậu ta hiểu Hạc Lập Duân vì bảo vệ con gái mình mà khó ở chắc?
“Chú, cháu muốn đến đón Nhị Nhị đi học chung, liệu có phiền…” Diệp Diên Thâm mở lời, cẩn thận dò xét sắc mặt hắn.
Cậu ta còn chưa nói hết câu, hắn đã trừng mắt cắt ngang: “Rất phiền!”
Chư Nhị xấu hổ không thôi. Cô tự hỏi, nếu sau này hắn có con gái, ai làm rễ của hắn thật sự khó khăn.
Diệp Diên Thâm bị dọa cho co rúm người, hình như còn nhầm tưởng gì đó về thân phận của người phụ nữ đứng bên cạnh cậu ta. Cậu ta thủ thỉ với Sở Nhị: “Cô… cô có thể nào nói đỡ với chồng cô giúp cháu không?”
Sở Nhị nghe xong cười tươi như bông. Chư Nhị nghe rõ từng chữ một, mặt cô cũng sa sầm theo: “Ngại quá, cô ấy không phải mẹ tôi!”
Diệp Diên Thâm nghe thấy Chư Nhị lên tiếng, phát hiện mình nhầm người thì ấp úng: “À… xin lỗi…”
Sở Nhị bị cô cắt đứt thú vui, biểu cảm chán chường, ghét bỏ nhưng rất sớm đã thu lại. “Dù sao cậu bạn cũng cất công tới đón cháu, cháu ít nhiều cũng nghĩ cho cậu ấy một chút chứ…”
Chư Nhị lặng im, nếu cô nghĩ cho công sức của Diệp Diên Thâm, vậy ai nghĩ cho tâm trạng của Hạc Lập Duân? Cô còn không rõ hắn muốn gì sao?
Nhưng sự im lặng này từ Chư Nhị dường như khiến hắn thất vọng: “Hôm nay ta có việc bận, nên con muốn thì cứ đi với cậu ta!”
Chư Nhị ớn lạnh, lời thì nói là cho phép nhưng nhìn sắc thái mắt trợn ngược, răng hàm nghiến ken két đó thì khác nào “Nếu em dám đi theo cậu ta nửa bước thì coi chừng tôi!”?
Đã vậy hắn còn rất phối hợp diễn xuất, xưng hô như cha con thật thụ nữa chứ.
Cô biết hắn giận thật rồi, tự động đứng dậy bỏ lên lầu trước, không có ý định chở cô đi học như mọi ngày hại cô hôm đó phải ngồi trên yên sau xe đạp của Diệp Diên Thâm đến trường trong nước mắt.
Cô và Diệp Diên Thâm vừa rời nhà, Sở Nhị tươi cười, mặt mày hớn hở. Cô ta nhấc bước định vào nhà lại gặp ngay Hạc Lập Duân đứng trên cầu thang, xung quanh hắn sát khí nườm nượp.
“Lưu Sở Nhị, tôi bận có chuyện muốn cô giải thích đây!”