Nói rồi, hắn búng tay, lập tức có cả một đội vệ sĩ áo đen từ bên ngoài chạy vào phòng bắt lấy Tư Đồ Vực. Bọn họ mạnh bạo nắm chặt hai cánh tay của ông ta, song túm cả sau gáy ông ta lại, không tiếc thương bóp mạnh khiến ông ta đau đến mức la lên ai oán.
“Đừng đừng! Các người làm gì vậy!?”
“Đi!” Một vệ sĩ hô to, dùng chân đá vào bắp đùi ổng. Không lâu sau Tư Đồ Vực cùng đám vệ sĩ của Hạc Lập Duân đã rời khỏi phòng.
Trong phòng thoáng chốc chỉ còn lại mình hắn và cô bé non nớt nằm im trên giường, hai hàng nước mắt vẫn chảy đều đều.
Hắn chậm rãi bước tới chỗ Chư Nhị, nhìn toàn thân cô bị lột sạch áo quần, da thịt cứ thế mà hiện nguyên làm hắn tức giận hết thảy, hàm răng cắn chặt cánh môi dưới. Khi hắn thấy cô thút thít đau đớn, gọi khẽ khẽ: “Chú ơi…” lòng hắn lại quặn thắt.
Hạc Lập Duân cởϊ áσ khoác ngoài dày dặn của mình ra, rất cẩn thận mặc vào người cô, kế đến bế Chư Nhị nằm úp vào lòng hắn, chậm rãi rời đi.
Chư Nhị cảm nhận được một hơi ấm quen thuộc, một nhịp thở đều đặn nam tính cô chẳng thể nào không nhận ra. Nhưng cô mệt đến mức hai mắt chẳng mở nổi, chỉ có thể khép từng ngón tay bấu chặt vào áo của hắn, nước mắt lấm lem ướt đẫm một vùng sơ mi đen ngòm của Hạc Lập Duân.
“Chú… ơi…” Chư Nhị thảm thiết gọi một cách khó khăn.
Hắn nghe giọng cô khản đặc, cô kêu bao nhiêu càng khiến hắn đau lòng hơn bấy nhiêu. Hắn ôm chặt cô, xoa nhẹ tấm lưng gầy gò của Chư Nhị: “Tôi ở đây! Không sao nữa!”
Hắn bế cô ra xe hơi của mình, dặn A Khương lái về nhà, còn để cô nằm im trên người bản thân mà ngủ ở hàng ghế sau. Ôm cô như em bé, từng bộ phận tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên người Chư Nhị hiện ra trước mặt hắn.
Tấc da trắng bóc có đôi phần ửng hồng, bờ ngực phát triển của thiếu nữ căng lên, cả thân dưới cũng không che được chỗ nào. Có điều, tuy mỗi ngày hắn đều trông cho cô lớn, đều muốn chiếm hữu cô nhưng tới khi thấy cảnh này, một chút dụng ý đàn ông hắn cũng không thèm bộc phát.
Hắn chỉ hận bản thân không đến sớm hơn, hận bản thân không đánh chết kẻ gây ra bộ dạng này của Chư Nhị, hoặc hành hạ lão già đó tàn bạo nhất, cho ông ta nếm mùi sống chẳng bằng chết.
Hắn giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đâm chiêu suy nghĩ: “Điều tra cho tôi, tại sao Chư Nhị lại ở hộp đêm!”
A Khương đang lái xe vội gật đầu: “Rõ!”
Chẳng bao lâu sau, xe của hắn đã dừng lại trước cửa ngôi biệt thự xa hoa. Hắn từ từ bước xuống, chỉnh sửa lại áo khoác mình trên người cô đàng hoàng mới tiến vào nhà.
Bấy giờ trời đã khuya, giúp việc làm xong nhiệm vụ cũng tắt đèn tối thui, duy chỉ có phòng khách là lờ mờ một luồng ánh sáng yếu ớt.
Gót giày của Hạc Lập Duân vừa chạm vào nền đá hoa cương thì từ một phía nào đó có bóng dáng hớt ha hớt hải chạy đến.
Hắn lập tức nhíu mày, nheo mắt nhìn. Hoá ra là Sở Nhị, đến bây giờ mà cô ta vẫn chưa ngủ, còn ngồi lì ở sô pha phòng khách đợi hắn về.
“Duân!” Cô ta tươi cười chạy tới, trên khuôn mặt một chút biểu cảm khác thường cũng không có.
Cho đến khi cô ta nhìn hắn gọn gàng bế Chư Nhị trên vai ngủ say thì mới sựng người lại. “Đó… đó là Chư Nhị sao? Nhưng sao đến bây giờ con bé mới về nhà? Lẽ nào…”
Giống như cố tình, hắn hiểu vế sau Sở Nhị muốn nói gì. Rõ ràng cô ta muốn nói lẽ nào Chư Nhị là kiểu con gái la cà đi chơi đêm nên bây giờ mới thành bộ dạng thê thảm như thế.
Hắn nhếch mép cười lạnh: “Câm miệng lại! Chuyện con bé không cần cô quản… Chỉ cần tôi biết được cô đang giấu giếm điều gì… tôi sẽ không màng sống chết với cô đâu, Lưu Sở Nhị!” Hắn nghiến răng từng chữ một làm cho Sở Nhị cả người run lên bần bật.
Cô ta mím môi, lảng mắt đi né tránh cái nhìn như lựu đạn của Hạc Lập Duân. Mồ hôi mồ kê chảy nhễ nhại, bao nhiêu tật giật mình sắp hiện hữu.
“Làm sao mà anh ấy biết được?” Cô ta cắn răng, lo lắng suy nghĩ.
Hạc Lập Duân không nói nữa, im lặng liếc nhìn biểu cảm khó coi của Sở Nhị song hắn bế Chư Nhị thẳng lên lầu.
“Duân!” Chợt, cô ả lại kêu dường như muốn ngăn hắn đi.
Hắn quay nửa mặt, ném cho cô ta ánh nhìn sắc hơn dao. Sở Nhị giật mình, im như thóc, chỉ có thể lẳng lặng nhìn hắn bế Chư Nhị về phòng.
Hắn đặt cô nằm ngay ngắn trên giường, kéo chăn đắp lên tới ngang vai cô, điều chỉnh điều hoà lại cho vừa vặn nhiệt độ. Song ngồi tựa lưng vào thành giường, chăm chú dò thám cô.
Được hắn ôm cả tiếng đồng hồ nên Chư Nhị ngủ có vẻ ngon giấc hơn, nước mắt cũng khô đặc lại. Lần này hắn không giống những lần trước, cô ngủ rồi sẽ rời đi, hắn vẫn ngồi canh Chư Nhị mãi. ngôn tình tổng tài
Y như rằng, vài phút sau đó Chư Nhị đã cử động, mặt vô tình nhăn nhó, tay huơ huơ lung tung, miệng kêu thấp thỏm: “Hức… Chú ơi… cứu em!”
Tim của hắn như bị ai bóp lại, đau nhói rất khó chịu. Hắn cúi xuống, đẩy nhẹ cô nằm sát vào ngực mình, vỗ vỗ bờ vai trần: “Tôi đây!” Rồi, hắn đặt lên môi cô một chiếc hôn nhẹ nhàng mà ấm áp. Vốn là để xoa dịu sự sợ hãi của Chư Nhị, nào ngờ cô lờ mờ mở hé mắt. Mặc dù mở mắt nhưng hình như cô vẫn còn lim dim.
“Chú…?” Giữa gian phòng yên tĩnh, tiếng cô gọi hắn đầy cuốn hút.
Hắn ôm chặt lấy cô hơn, để cô nằm dựa vào người mình: “Ừm.”
Chư Nhị còn tưởng mình cùng đường, túng quẫn đến hoa mắt rồi, vậy mà người nằm bên cạnh cô lúc này lại là hắn, nức nở bám vào người hắn, “Hức! Chú ơi!”
Hạc Lập Duân đau không tả xiết, ruột gan lộn nhào mất trật tự, hắn cúi thấp mặt, tiếp tục hôn cô một cách mạnh bạo. Nụ hôn chiếm hữu của tình yêu, nụ hôn thay thế cho cơn tức giận mãi không nén xuống.
Hắn vô thức chạm tay vào vòng ngực trần như nhộng mềm mại của cô lại tình cờ khiến vật thể bên dưới đột ngột ***** ****. Giờ hắn mới nhớ ra là Chư Nhị còn chưa mặc quần áo. Hắn đứng hình, phải tận một tháng nữa Chư Nhị mới tròn mười tám tuổi. Nghĩ thế nên hắn chợt thức tỉnh lý trí, vội vàng buông môi cô ra.
Chư Nhị sở dĩ cũng đang đáp lại cái hôn mãnh liệt của hắn thì bị hắn từ chối. Lòng cô chùn xuống một sự thất vọng, cô cất lời: “Chú…”
Hắn cắn răng, sao cô có thể quật cường chống đối người khác còn khi người đang sắp thịt cô tới nơi là hắn, thì cô lại nhìn hắn bằng con mắt đầy ám muội vậy chứ?
Cậu bé của hắn đã nhô lên hết cỡ, lý trí của hắn thì liên tục chống đối vô cùng cam go, bao nhiêu mâu thuẫn trỗi dậy trong đầu hắn.
Cuối cùng, hắn vẫn vươn người ngồi dậy, nhấc mực buông thân hình quyến rũ của Chư Nhị ra. “Đồ ngốc, đừng có cám dỗ tôi!”
Chư Nhị nửa tỉnh nửa mớ, còn nhầm rằng bản thân mới bị chuốc thuốc cho hồ đồ. Chỉ là cô mới bị Tư Đồ Vực áp bức đến vậy, lúc mở mắt có thể nhìn thấy Hạc Lập Duân, ai mà biết được trong lòng Chư Nhị đã vui mừng đến mức nào.
Cô muốn được ôm lấy hắn, dù hắn có điên cuồng chiếm dụng nụ hôn của cô cô cũng cam tâm. Vì cô sợ, sợ khi cô mở mắt lần hai, người cô thấy không phải là hắn, sợ tất cả hình ảnh về hắn rốt cuộc chỉ là cô tự mình tưởng tượng.
Hạc Lập Duân quay mặt đi, che đậy biểu cảm đầy ham muốn.
Chư Nhị nhìn bóng lưng hắn mà ánh mắt đượm buồn, cô khó khăn chạm với cổ tay của hắn: “Chú ơi! Chú đừng đi… Em yêu chú…”
Quả bom nguyên tử vừa mới chọi trúng hắn thì phải? Hạc Lập Duân nóng mặt nóng mày, đầu óc mất bình tĩnh nổ “bùm”, song liền đè cô nằm xuống lại vị trí cũ, toàn thân Chư Nhị ở dưới thân hình to khỏe của hắn. Hắn búng trán cô một cái: “Đừng câu dẫn tôi nữa!”
Chư Nhị sướt mướt, vô cùng ấm ức, cô nói thật, là nói thật! “Nhưng em yêu chú mà!”
Hắn sững người, chằm chằm nhìn cô, nhìn hốc mắt ướŧ áŧ đầy thành thật của cô mà bật cười: “Em uống rượu? Rượu có thể khiến con người ta tự tin nói thật lòng mình đấy.”
Hắn đưa tay, vuốt ve gương mặt xinh đẹp non nớt của Chư Nhị. Chư Nhị lắc đầu nhẹ, “Không ạ.”
Hạc Lập Duân áp mặt xuống, bờ môi dính chặt lấy môi cô, quyến luyến mãi không rời. Bàn tay lớn của hắn thò ra sau lưng cô, khẽ khàng xoa lên xoa xuống tấm lưng Chư Nhị. Nhưng đúng là ngoài lưng ra, chỗ nào hắn cũng không dám đụng.
Chư Nhị cảm thấy có vật gì cuồm cuộm cứ cấn vào người mình, rất ngây thơ, cô hỏi: “Chú ơi, chú chịu không nổi nữa ạ?”
Hạc Lập Duân nghe câu này xong thì mặt hắn đen xì, hắn cong khoé môi: “Em nói thử xem, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, tôi uất ức hơn em bao nhiêu lần?”
Chư Nhị cười vô tri vô giác, giống như cố tình, cô vươn hai cánh tay mình choàng qua cổ hắn khiến hắn thoáng sửng sốt. Lại nhởn nhơ uốn lượn bên dưới thân hắn, “Em yêu chú!”
Hắn tức giận nhéo vào eo cô một cái khiến Chư Nhị đau thấu hét lên, ưỡn người tránh khỏi ngón tay ác ma của hắn: “Chú!”
“Hư hỏng! Mau ngủ đi thì hơn!”