Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Võ Giả Báo Thù - Dạ Minh (FULL)

Cô bé rất muốn biết nơi xa xôi mà mẹ đã nói tới là ở đâu.

"Ừm... không thành vấn đề", Thịnh Hổ đảo mắt một vòng rồi nói: "Chỉ có điều chú Thịnh Hồ có một điều kiện, chỉ cần 'Tâm Ngữ đồng ý thì chú sẽ đưa cháu đến đó".

“Điều kiện gì ạ?”, Tâm Ngữ hỏi.

“Cháu phải gọi chú là bố nuôi mới được”, Thịnh Hổ cười lớn, khuôn mặt thô cứng bỗng nhiên trở nên nhăn nhở, trông

khá buồn cười.

“Bố nuôi là gì?”, trong đôi mắt to của Tâm Ngữ tràn đầy dấu chấm hỏi.

“Bạn thân nhất của bố thì phải gọi là bố nuôi, chú Thịnh Hổ là bạn thân nhất của bố cháu, cho nên Tâm Ngữ phải gọi chú là bố nuôi”, Thịnh Hổ rung đùi đắc ý giải thích.

"ồ..., Tâm Ngữ trầm tư, có chút hiểu chút không.

"Đã nhớ chưa? Tâm Ngữ phải gọi chú là gì?", Thịnh Hổ xoa xoa tay, vẻ mặt đầy mong đợi.

“Bố nuôi”, Tâm Ngữ gọi.

Haiz...", Thịnh Hổ nhất thời bật khóc, nước mũi chảy thành sông.

Phi cơ chiến đấu đột ngột nghiêng ngả, binh lính đều há hốc mồm kinh ngạc.

"Thị Huyết Ma Vương" khiến cho người khác chỉ cần nghe tên đã sợ mất mật, ở đây lại đang lau nước mũi giống như một đứa trẻ.

Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài thì chắc sẽ không ai dám tin.

“Đi, Tâm Ngữ, bố nuôi sẽ dẫn con đến đó”, Thịnh Hổ lau nước mắt nước mũi, nói với binh lính: “Tôi muốn dẫn theo tiểu công chúa của tôi đi thị sát một vòng biên giới đông tây nam, tất cả mau đẩy hết tốc lực!"

Nói xong anh ta liền phóng ra một chiếc lồng chân khí bao. bọc lấy Tâm Ngữ bên trong.

Máy bay chiến đấu Hắc Ưng bay hết tốc lực, tốc độ gần mười hai mã hách. Tâm Ngữ chắc chắn không thể chịu nổi áp lực lớn như vậy, nhưng với sự hỗ trợ của chiếc lồng chân khí bao bọc chung quanh thì cô bé chỉ cảm thấy nó giống như một chiếc máy bay bình thường.

Mấy người kia chắc chắn sẽ ganh tị đến chết khi nghe tiểu công chúa gọi mình là "bố nuôi", Thịnh Hổ vừa nghĩ đến đây thì đã cảm thấy vô cùng nóng lòng.

Phía trên mặt đất, Cố Hải cùng Vương Tuệ Chi vẫn còn đang ngơ ngác nhìn về hướng chiếc phi cơ chiến đấu Hắc Ưng đã bay đi mất.

Một lúc lâu sao bọn họ cũng chưa thể bình tĩnh lại. "Dạ Minh, bạn của anh đã đưa Tâm Ngữ đi đâu? Tại sao

lâu như vậy vẫn chưa trở về?", Cố Thanh Uyên có chút lo lắng, con gái của cô chưa từng đi máy bay bao giờ.

Dạ Minh cười khẽ trả lời: "Không sao đâu, đừng lo lắng".

Có Thịnh Hổ ở bên cạnh, tất nhiên anh không cần phải lo cho sự an toàn của con gái.

Lữ Trung Nguyên lấy điện thoại vệ tinh ra nói vài câu, sau đó đi đến bên cạnh Dạ Minh nhỏ giọng nói: “Điện chủ, tên Thịnh Hổ đó nói sẽ dẫn tiểu công chúa đi vòng quanh biên giới đông tây nam bắc".

Dạ Minh cười khổ, Thịnh Hổ này còn cưng chiều con gái anh hơn cả anh.

Cho dù là phi cơ chiến đấu Hắc Ưng thì cũng phải mất một ngày để đi hết một vòng biên giới, ban đầu anh vốn dự định ngày mai sẽ đưa con gái đi học.

Nhưng vẫn nên thôi đi, chuyện đó để hôm khác lại tính, con gái của anh vừa khỏi bệnh cho nên vẫn cần phải nghỉ ngơi.

Nhìn Cố Thanh Uyên lúc này không ngừng đuổi chuột và côn trùng, cơ thể Dạ Minh lặng lẽ chấn động, sau đó phóng ra một làn sóng vô hình khuếch tán ra xung quanh.

Ngay lập tức, vô số chuột và côn trùng đều bỏ chạy tán loạn, điên cuồng tìm chỗ chui ra khiến cho Cố Thanh Uyên kinh hãi hét lên.

Ngày mai liền chuyển nhà, để Thanh Uyên và Tâm Ngữ ở lại đây thêm một ngày nữa còn khiến anh khó chịu hơn cả việc giết anh.

Sáng sớm hôm sau, Lữ Trung Nguyên bất ngờ đến muộn.

"Điện chủ thứ tội, chiếc xe rách này bị hỏng giữa đường, xin điện chủ trách phạt", Lữ Trung Nguyên dâng cây gậy lên bằng đôi tay dính đầy dầu nhớt.

Bản thân là một quốc sứ, anh ta biết rõ thời gian có ý nghĩa như thế nào.

"Phụt..."

Nhìn khuôn mặt dính đầy dầu nhớt của Lữ Trung Nguyên, Cố Thanh Uyên không khỏi che miệng cười khúc khích.

Dạ Minh cũng nhất thời không nói nên lời, bắt một quốc sứ Hoa Hạ đi sửa xe, thật đúng là làm khó anh ta.

Đẩy cây gậy trước mặt sang một bên, Dạ Minh nói: "Nơi này không phải Tru Thần Điện, không cần trách phạt, hôm nay anh có thể nghỉ ngơi, chúng tôi bắt taxi đi".

Trên taxi, tài xế thẳng thừng nói: "Anh và cô đây định đến Đế Cảnh Hàn Phủ xem nhà à?"

“ôi trời, đó là khu nhà giàu nứt tiếng phải không?”

"Nhà không chỉ lớn mà giá nhà cũng cao ngất ngưởng. Tôi khuyên hai người đừng nên đến đó".

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!