Trong mắt Cố Thanh Uyên thoáng hiện lên sự lo lắng, chuyện cấp bách lúc này chính là phải gom được một trăm ngàn tệ để phẫu thuật cho con gái.
Lúc này cô chưa hề biết rằng căn bệnh hành hạ con gái mình nhiều năm qua đã được Dạ Minh chữa khỏi.
Sáng sớm hôm sau, sau bữa sáng, Cố Thanh Uyên vội vã ra ngoài tìm cách gom tiền.
Không phải cô chưa từng nghĩ tới việc vay mượn Dạ Minh, nhưng cô do dự hết lần này đến lần khác cũng không mở miệng được, Dạ Minh đã chạy trốn nhiều năm, sống không dễ dàng, làm gì có thừa tiền cho cô vay mượn?
Sau khi Cố Thanh Uyên rời đi, Dạ Minh cũng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tâm Ngữ đi ra cửa.
Đêm qua anh đã quyết định việc đầu tiên phải làm chính là mua một căn nhà để hai mẹ con có thể rời khỏi nơi khốn khổ này.
Trên đường đi, Lữ Trung Nguyên lái xe, mấy lần lưỡng lự muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì thì nói đi!”, Dạ Minh vuốt tóc con gái, nói mà không ngẩng đầu lên.
“Vâng”, Lữ Trung Nguyên liếc nhìn kính chiếu hậu, nói: “Điện chủ, Thịnh Hổ ngày hôm qua đi tới đảo Kim Ngư đánh chìm bốn chiến hạm của Đông Doanh, giết chết sáu tên cấp Chiến Thần, hiện tại đang bị giam giữ”.
Dạ Minh cau mày nói: “Thịnh Hổ trấn giữ biên giới phía Tây, sao lại chạy tới biên giới phía Bắc?”
Lữ Trung Nguyên lộ vẻ xấu hổ, nói: “Ngày công chúa bị bắt cóc, Thịnh Hổ vô cùng tức giận, liền muốn dẫn quân đến Kinh Hải. Chúng tôi đã ngăn cản anh ta, thế là anh ta ôm một bụng tức giận lái phi cơ chiến đấu đến biên giới phía Bắc, điên cuồng bắn phá chiến hạm đối phương”.
“Đông Doanh muốn đánh trả, nhưng khi nhìn thấy đó là phi cơ chiến đấu Hắc Ưng thì họ liền không dám nổ súng bừa bãi, chỉ có thể quay đầu bỏ chạy. Thịnh Hổ thì vẫn truy đuổi, đến tận căn cứ quân sự của Đông Doanh vẫn không ngừng nổ súng”.
“Đối phương bất đắc dĩ chỉ có đánh trả. Điện chủ, anh cũng biết, Đông Doanh chỉ có mười hai Chiến Thần, một nửa đã bị Thịnh Hổ một đòn giết chết, đối phương phải liều mạng đồng quy vu tận thì mới có thể chế phục Thịnh Hổ”.
Dạ Minh vẫn bình thản, Thịnh Hổ làm ra chuyện như vậy cũng không có gì quá đáng ngạc nhiên.
“Truyền lệnh cho Lạc Phong đi đón người, dùng một ngàn tệ bồi thường bốn chiến hạm bị bắn phá của đối phương, nếu đối phương không chịu thả người thì các người hãy dẫn quân trực tiếp đi tiêu diệt bọn họ”, Dạ Minh lạnh lùng nói.
Mấy năm nay, quân Đông Doanh mon men khắp bờ biển đảo Kim Ngư, mặc dù đối phương chưa thể làm ra chuyện gì lớn nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy chán ghét như ruồi bọ.
Dạ Minh muốn dùng vũ lực chế phục bọn chúng, nhưng dù sao cũng không có lý do chính đáng, nếu như để truyền ra ngoài thì người khác sẽ nói Tru Thần Điện chủ động gây hấn, ỷ mạnh hiếp yếu.
Dạ Minh vốn đã cực kỳ chán ghét Đông Doanh, nhân cơ hội này, nếu như đối phương thả người thì không sao,còn nếu không thả thì đối phương sẽ lập tức bị tiêu diệt.
Cho dù rắc rối mang tính quốc tế, nhưng cũng có thể nói, chúng tôi đã bồi thường chiến hạm cùng Chiến Thần của các người, nếu các người còn không chịu thả người thì cũng không thể trách chúng tôi.
Lữ Trung Nguyên trừng lớn hai mắt, nếu lúc này không lái xe thì anh ta đã quỳ xuống phục sát đất rồi.
Bốn chiến hạm, sáu Chiến Thần! Bồi thường một ngàn tệ?
Còn ghê gớm hơn cả quân ăn cướp.
Bọn họ lái xe đến trước văn phòng nhà đất, nhân viên bảo vệ đã chặn xe lại.
“Đến làm gì?”
Lữ Trung Nguyên mở cửa sổ xe, nhướng mày: “Đến đây thì cần có thể làm gì nữa? Tất nhiên là mua nhà”.
Nhân viên bảo vệ liếc nhìn vào trong xe, lạnh lùng nói: “Bên trong không có chỗ đậu xe, đậu xe bên ngoài đi”.
“Cái quái gì!”, Lữ Trung Nguyên lập tức mắng lớn: “Bên trong trống nhiều chỗ như vậy, anh lại nói với tôi là không có chỗ đậu xe?”
Phía trước văn phòng nhà đất chỉ có vài chiếc xe, vẫn còn rất nhiều chỗ trống.
“Tôi nói không có là không có. Muốn vào thì đỗ xe ở bên ngoài, còn không thì đi!”, nhân viên bảo vệ liếc nhìn Lữ Trung Nguyên nói.
“Con mẹ nó!”, Lữ Trung Nguyên gạt cần xe, chuẩn bị lái thẳng vào.
“Trung Nguyên”, Dạ Minh ngăn lại: “Đỗ xe ở bên ngoài đi”. Nói xong, anh nắm tay Tâm Ngữ, mở cửa xe đi ra ngoài.
Lữ Trung Nguyên hầm hừ đỗ xe bên đường.
Lúc này, một chiếc Mercedes-Benz S600 màu đen chạy tới, nhân viên bảo vệ lập tức tiến lên cúi đầu với nụ cười trên môi.
“Ông chủ, ông đến xem nhà sao? Mời ông vào trong, tôi sẽ tìm cho ông một chỗ đậu xe tốt, bên này, mời ông… Được rồi, đánh xe sang trái, được rồi, lùi, dừng lại, được rồi sếp”.
Một người đàn ông trung niên bụng phệ bước xuống chiếc Mercedes-Benz, ông ta ôm một cô gái xinh đẹp trang điểm đậm, ném tờ một trăm tệ vào nhân viên bảo vệ rồi nghênh ngang bỏ đi.
Nhân viên bảo vệ lập tức cúi xuống nhặt: “Cám ơn ông chủ, ông yên tâm, xe của ông tôi sẽ trông coi thật tốt”. Anh ta nói rồi đi về phía cửa sổ xe, hà hơi rồi dùng tay lau đi lau lại.
Cảnh tượng này khiến Lữ Trung Nguyên nhịn không được nữa, anh ta tiến về phía trước vài bước, túm lấy cổ áo bảo vệ, siết chặt nắm đấm lớn chuẩn bị đánh xuống.
“Được rồi Trung Nguyên, đây không phải là chiến trường biên giới, đừng cứ hở ra là động thủ”, Dạ Minh cười khẽ nói.
Lữ Trung Nguyên tính tình vẫn luôn trầm ổn, sao bây giờ lại gần giống Thịnh Hổ vậy? Một Thịnh Hổ là đã đủ rắc rối rồi, nếu có thêm một người nữa chắc anh sẽ đau đầu chết mất.
Lữ Trung Nguyên tức giận buông tay ra, hung ác liếc nhìn nhân viên bảo vệ, chỉ một cái nhìn đã khiến nhân viên bảo vệ sợ hãi đến mức khuỵu xuống và ngã xuống đất.
“Ông đây nhổ vào…”, đợi nhóm Dạ Minh bước đi hết, nhân viên bảo vệ mới dám nhổ nước bọt sao lưng mấy người: “Ra vẻ đến đây làm cái gì, xe thì không có biển số, nói không chừng còn là xe ăn cắp, thế mà còn dám bảo đến đây mua nhà, mua được cái toilet không còn chưa biết!”