Hạ Điềm ăn cơm xong trong lòng vẫn thấp thỏm lo sợ, ngộ nhỡ cô mang thai thì phải làm thế nào? Cô vẫn còn trẻ, vẫn chưa muốn làm mẹ sớm như vậy! Hơn nữa cô chỉ vừa gia nhập giới giải trí chưa đuọc bao lâu...
Cô chạy vội về phòng lên mạng tra kĩ một chút thông tin về thuốc tránh thai khẩn cấp, bọn họ quan hệ từ đêm qua, bây giờ đã trưa rồi, uống thuốc liệu có còn kịp không? Cô nhớ là, uống càng sớm càng tốt, trong vòng hai đến ba ngày vẫn còn hiệu quả, nhưng mà thứ thuốc này có rất nhiều tác dụng phụ.
Đang lúc cô hoang mang, Lạc Thần ở bên ngoài gõ cửa, quan tâm hỏi:
“Em đang làm gì vậy? Có chuyện gì cứ nói với anh là được.”
Hạ Điềm ló đầu ra cửa nhìn một chút, không thấy Sở Dương đâu liền đưa tay kéo Lạc Thần vào phòng.
“Đều tại anh cả, mau ra ngoài giúp em mua thuốc tránh thai khẩn cấp.”
Vừa nghe đến đó, sắc mặt Lạc Thần hơi trầm xuống, chỉ là cô không hề phát hiện ra. Anh nhíu mày nhìn cô:
“Em muốn mua thứ đó làm gì?”
“A? Hôm qua… chúng ta quan hệ không an toàn… Giờ mà mang thai thì… thì không tốt. Em chỉ vừa đặt chân vào giới giải trí thôi mà...”
Nhìn cô ấp úng giải thích, Lạc Thần càng lạnh mặt. Mang thai thì sao? Cùng lắm thì cô không cần đi làm nữa, chẳng lẽ anh không đủ sức nuôi hai mẹ con cô sao? Thậm chí cô có sinh đôi, sinh ba, sinh tư, anh đều chấp nhận được. Với khối tài sản kếch xù hiện tại mà anh sở hữu, anh thừa tiền nuôi cả một trại trẻ sống sung sướng đến già, cho bọn nhỏ không thiếu một cái gì.
Hạ Điềm đâu có nghĩ sâu xa như anh, chỉ là lo mình sinh con sớm mà thôi. Hơn nữa bọn họ chỉ là mối quan hệ bạn trai - bạn gái, vẫn chưa về chung một nhà.
Lạc Thần bình tĩnh nói:
“Em không cần lo, vạn sự tùy duyên đi. Nếu may mắn có thai, thì chúng ta cưới sớm.”
“Hả?”
Thiếu nữ ngơ một chút sau đó mới hiểu ý anh là gì, vạn sự tùy duyên? Nghĩa là không cần uống thuốc, hai vạch thì cưới, con anh nuôi? Đây… bọn họ chỉ vừa mới thổ lộ tình cảm ngay hôm qua thôi mà…
Còn chưa hoàn hồn, nam nhân lại bồi thêm một câu chết người:
“Nếu lần này có thai thì sẽ sinh vào giữa tháng 9, vừa vặn, anh rất thích cung Xử Nữ.”
Đến cả cung hoàng đạo gì anh cũng tính ra rồi? Hạ Điềm đưa tay đỡ trán, cô nghi ngờ việc hôm qua đều là âm mưu của anh cả.
“Anh không cảm thấy chúng ta tiến triển hơi nhanh sao?”
“Không.”
“Nhưng mà chúng ta còn rất trẻ!”
“Bố anh kết hôn năm hai mươi hai tuổi, anh hai mươi bảy, không còn trẻ nữa rồi, cũng nên lấy vợ.”
“Được rồi, được rồi! Anh thắng!”
Hạ Điềm không nói lại nam nhân này, chỉ đành thuận theo anh. Mặc dù nghĩ vậy nhưng trong lòng vẫn đang cầu nguyện bản thân may mắn chút, đừng có “dính” ngay lần thứ hai lăn giường. Cô chỉ vừa tìm được con đường thích hợp cho tương lai, không thể vì chút chuyện ngoài ý muốn mà bỏ cuộc giữa chừng được…
Một ngày này, Hạ Điềm tranh thủ nghỉ ngơi lại sức, còn Lạc Thần cũng không đi làm mà ở nhà gọi người tới đóng gói đồ đạc giúp Sở Dương.
Sở Dương không phải kẻ có sở thích tự ngược, từ sau khi hai người kia trở thành một cặp thì hắn chính là tên thừa thải trong căn nhà này! Tiếp tục ở lại cũng không có ý nghĩa, mỗi đêm còn có nguy cơ bị mất ngủ… Vì vậy, hắn cam lòng chuyển đi.
Ở chung một tháng này cũng khá vui vẻ, lúc hắn đi rồi, căn biệt thự trở nên trống trải hơn một chút. Hạ Điềm ôm con cún ngốc nhìn bọn họ chuyển đồ đi, trong mắt ươn ướt nước.
Lạc Thần đưa tay sờ sờ tóc cô, an ủi:
“Đừng buồn, sau này đến công ty vẫn sẽ gặp cậu ta thôi.”
“Nhưng mà Sở Dương rất có kinh nghiệm trong giới, em còn phải học hỏi từ cậu ấy nhiều thứ…”
Nam nhân nghĩ đến công việc của cô, cười đáp:
“Có chuyện gì cứ hỏi anh là được.”
So với Sở Dương, Lạc Thần càng lão luyện hơn nhiều. Để bò lên được vị trí ngày hôm nay, mỗi ngày anh đều phải sống bằng diễn xuất của bản thân, làm sao có thể kém hơn người khác được?
Hạ Điềm đưa mắt long lanh nhìn Lạc Thần, có chút kinh ngạc, nhưng rồi cô lại thở dài:
“Nhưng mà nhà thiếu mất một người, em cảm thấy có hơi trống vắng.”
“Vậy thì sinh một đứa nhỏ là được." Chuyển đi chuyển lại đề tài, cuối cùng Lạc Thần vẫn có chấp niệm với việc cô mang thai.
Thiếu nữ đã quá quen với trình độ này của anh, chỉ liếc mắt không đáp.
Ngày hôm sau, Hạ Điềm được Lạc Thần hộ tống đến tận khu quay phim.
Xe dừng lại ngay trước trường quay, làm Hạ Điềm lúng túng đập vai anh:
“Đã bảo anh đưa em đến gần nơi này là được, anh dừng xe ở đây mọi người sẽ biết mối quan hệ của chúng ta mất!”
Nhìn biểu cảm “không sao cả” của Lạc Thần, cô bất đắc dĩ giải thích:
“Mấy ngày trước ai cũng nghĩ em là bạn gái của Sở Dương - nam thần văn phòng nổi tiếng, hiện tại em lại đi cùng anh, thanh danh của em sẽ hỏng hết.”
Lạc Thần ngẫm một lát, đạp ga vòng sang ngã tư bên cạnh, nói:
“Được rồi, chuyện này anh sẽ xử lí.”
Dù sao từ trước đến nay đều là người ngoài tự biên tự diễn, Sở Dương và Hạ Điềm chưa từng mở miệng thừa nhận với cánh báo chí bọn họ là một cặp, Lạc Thần vẫn có thể ung dung chen vào. Chẳng qua, cô vừa mới tách khỏi Sở Dương đã đi cùng anh, như vậy cũng không tốt cho danh tiếng của cô lắm.