Cô sợ Dương Bách Xuyên lúng túng, thế là giận dỗi mẹ mình. Ở nhà Lâm Hoan là cô con gái rượu được yêu thương.
"Lâm Hoan!" Dương Bách Xuyên trừng Lâm Hoan.
Mẹ của Lâm Hoan nghe con gái nói vậy, cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn. Bà ta nói với Dương Bách Xuyên: "Đến là được rồi, mang quà cáp làm gì. Cậu ngồi uống trà trước đi, tôi đi hâm nóng đồ ăn."
"Vâng thưa cô." Thật ra Dương Bách Xuyên rất chột dạ.
Lúc này Lâm Hoan biết mình phải diễn vai gì, bèn hỏi Dương Bách Xuyên: "Mau cho em xem anh tự tay chuẩn bị cho mẹ em món quà gì."
Dương Bách Xuyên ngồi trên sofa, lấy quà ra.
Đầu tiên anh lấy ra vòng cổ Trường Thanh Đằng cho mẹ Lâm Hoan. Lúc này mẹ Lâm Hoan vẫn chưa đi vào phòng bếp, anh nói với bà ta: "Thưa cô, đây là quà tặng cô ạ."
Lâm Hoan cười hì hì, lập tức mở quà. Ngay sau đó, màu đỏ nhạt xuất hiện. Đó là bởi vì bên trong vòng cổ có phong ấn chân khí. Kết hợp với kỹ thuật điêu khắc của Dương Bách Xuyên, thật sự là đẹp không sao tả xiết.
"Wow, đẹp quá!" Lâm Hoan thốt lên đầy kinh ngạc, đi đến đeo vòng cho mẹ mình.
Dương Bách Xuyên lại lấy ra gậy Cửu Trúc Phỉ Thúy cho ba Lâm Hoan: "Thưa chú, đây là quà tặng chú ạ." Dương Bách Xuyên vừa nói vừa đưa quà cho đối phương.
Ba Lâm Hoan nhìn thấy gậy Cửu Trúc Phỉ Thúy Dương Bách Xuyên đưa tới, hai mắt lập tức co rụt lại. Ông ta là cán bộ cấp cao của tỉnh, có đồ tốt nào chưa từng thấy chứ. Vừa liếc mắt ông ta đã nhìn ra món quà Dương Bách Xuyên mang tới không tầm thường, kỹ thuật điêu khắc thật sự hiếm thấy, có thể nói là bậc thầy quốc gia.
Ông ta hít sâu một hơi rồi nói: "Tiểu Dương à, những món quà này quá quý giá, chúng tôi không thể nhận, càng không thể mắc sai lầm."
Dương Bách Xuyên hiểu ý của ba Lâm Hoan. Ông ta là quan chức, tất nhiên không thể nhận món quà đắt đỏ như vậy.
Mẹ Lâm Hoan đã đeo vòng cổ Trường Thanh Đằng, trên mặt treo nụ cười tươi rói. Nghe chồng mình nói vậy, mặc dù rất không nỡ nhưng bà ta vẫn tháo vòng cổ ra cho vào hộp, đặt lên bàn trà. Trong nhà họ Lâm, ba Lâm Hoan nhất ngôn cửu đỉnh, nói không được nhận là không được nhận. Đây là một phiền phức.
Dương Bách Xuyên mỉm cười: "Thưa cô chú, cháu biết là mọi người sẽ nghĩ như vậy, cho nên đây không phải đồ mua ở trung tâm thương mại, mà là đồ cháu vừa mới điêu khắc ở nhà, phỉ thúy cũng là cháu đi Nam Quốc đổ thạch mang về. Mỗi đường dao điêu khắc trên ba món quà này đều là tự tay cháu thực hiện, vì vậy mọi người cứ yên tâm, không tốn một đồng nào.
Vả lại với quan hệ giữa cháu và Lâm Hoan, cháu là vãn bối tặng quà cho trưởng bối, không phải nhờ chú giúp đỡ nên không tính là hối lộ, ha ha!"
Dương Bách Xuyên nói xong, ba Lâm Hoan nheo mắt nghiêm túc nhìn anh, cười tủm tỉm hỏi: "Cậu và bé Hoan nhà tôi có quan hệ gì?"
Câu hỏi bất ngờ khiến bầu không khí Dương Bách Xuyên vừa dựng lên tan thành hư không, anh lập tức ngây ra như phỗng.
Lâm Chấn Hải nói xong, đôi mắt sắc như lưỡi dao nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, ông ấy là quan lớn cấp tỉnh, nhân vật cấp cao của Cố Đô, mỗi một câu cửa miệng đều là chân thật, mang theo một loại khí tràng, đây cũng là một loại tu hành.
Đồ tể ở trong lò giết mổ quanh năm, dần dần trên người sẽ xuất hiện một loại khí tràng không giống người thường, người thường cũng có thể cảm giác được.
Giống bậc quan lớn như Lâm Chấn Hải, khí tràng trên người rất cường đại, đặc biệt tâm ông ấy rất chính, chính khí tồn tại lâu dài, loại khí thế này càng thêm mãnh liệt.
Cho Dương Bách Xuyên một ít áp lực, tất nhiên nếu muốn hóa giải khí thế trên người ba của Lâm Hoan, anh chỉ cần dùng chân khí thì có thể hóa giải. Nhưng xuất phát từ tôn trọng, Dương Bách Xuyên không hóa giải, dù sao anh có thể thừa nhận, không ảnh hưởng chút gì, chỉ cảm thấy có chút không quen.
Hoặc nói cách khác anh không quen câu hỏi vừa rồi ba của Lâm Hoan, Lâm Chấn Hải hỏi, có quan hệ gì với Lâm Hoan?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!