“Vậy phiền hai anh tìm người quản lý an ninh của công ty, tên là Lý Đại Nghị, nói cho anh ta có người bạn tên là Dương Bách Xuyên đến tìm.” Dương Bách Xuyên nói với hai người.
Một vị bảo vệ đã hơi nheo mắt lại, anh ta nói: “Tiên sinh, Lý Đại Nghị chính là người chịu trách nhiệm an ninh, nhưng mà anh ấy không phải là quản lý, mà chính là giám đốc an ninh của cả tập đoàn, ngài có chắc là ngài quen với giám đốc Lý hay không?”
“Vậy sao?”
Anh không nghĩ đến Lý Đại Nghị bây giờ đã là giám đốc của cả tập đoạn, nghĩ lại cũng đúng, bây giờ công ty đã nâng cấp, thì chức vụ của Lý Đại Nghị hiển nhiên cũng sẽ thay đổi, anh trả lời: “Đúng vậy, chúng tôi là bạn bè, phiền hai anh liên hệ giúp tôi.”
“Thật ngại quá tiên sinh, giám đốc Lý buổi sáng nay đã đi công tác xa, hiện không ở đây.” Một vị bảo vệ trả lời Dương Bách Xuyên.
Trong lòng Dương Bách Xuyên rất buồn bực, bây giờ cửa lớn của tập đoàn không vào được, lại không mang theo điện thoại di động, Lý Đại Nghị bây giờ lại đi công tác, thương cho Lưu Tích Kỳ, bây giờ đến cả tiền cũng không được nhận, bạn thân của anh đến mà bị chặn ở cửa rồi này.
Dương Bách Xuyên còn muốn nói rằng mình quen Lưu Tích Kỳ, nhưng mà đến Lý Đại Nghị cũng không ở đây, tìm Lưu Tích Kỳ cũng hơi khó.
Trong lòng buồn bực không thôi.
Đúng lúc này, Dương Bách Xuyên thấy từ xa có một chiếc xe đang chạy đến, thị lực của anh vô cùng tốt, liền nhận ra được người lái xe là Đường Long, người quen. Suýt chút nữa anh quên mất Đường Long, anh ta cùng với Cổ Tư Lạc đều làm trong bộ phận an ninh của Vân Kì, chẳng qua Cổ Tư Lạc bị anh phái đi làm người bảo vệ cho Dương San San, hiện tại hai người bọn họ vừa là cận vệ vừa là lái xe cho Dương San San.
Lúc này Đường Long mặc một bộ âu phục màu đen bước xuống, Dương Bách Xuyên từ xa nhìn thấy anh ta, thì Đường Long cũng thấy được Dương Bách Xuyên đứng ở trước cửa lớn tập đoàn, anh ta vội vàng tiến lên, vô cùng cung kính đối với Dương Bách Xuyên: “Tiên sinh, ngài đã đến đây tại sao không vào.”
Dương Bách Xuyên cười khổ rồi liếc sang hai vị bảo vệ, nói: “Như thế nào làm sao tôi có thể đi vào được đây?”
Đường Long nhìn thoáng qua hai vị bảo vệ đang ngăn Dương Bách Xuyên, trong nháy mắt hiểu rõ vấn đề.
Mà lúc này vị bảo an cúi chào Đường Long nói: “Xin chào quản lý Đường.”
Trong lòng Đường Long chua xót, chức vụ hiện tại của anh là quản lý an ninh của tập đoàn, trước đây là chức vụ của Lý Đại Nghị, bây giờ anh ta lại là cận vệ và là lái xe cho Dương San San, anh ta vừa mới lái xe tiễn Lý Đại Nghị ra sân bay đi công tác, quan hệ của hai người cũng không tồi.
Tình hình lúc này chính là Dương Bách Xuyên bị cấp dưới ngăn không cho tiến vào công ty của mình, trên mặt Đường Long cũng không vui, nghe được hai bảo an cúi chào mình, anh ta tức giận nói: “Giỏi, giỏi rồi. Tiểu Trương, Tiểu Vương, hai cậu cũng giỏi quá… vị tiên sinh này chính là chủ tịch của tập đoàn chúng ta, Dương Bách Xuyên, bây giờ ngay cả chủ tịch hai cậu công ty cũng không cho vào là sao?”
Sau đó, Đường Long vội vàng cười với Dương Bách Xuyên, anh ta nói: “Thật ngại quá tiên sinh, hai vị bảo vệ này cũng vừa mới tới, đối với chuyện trong công ty có nhiều chỗ chưa biết, hơn nữa ngài cũng ít khi xuất hiện ở công ty, nên bọn họ cũng chưa rõ, bảo vệ cũng lo lắng cho an ninh của công ty, Lưu tổng hay giám đốc Lý cũng không công bố tin tức ngài làm chủ tịch công ty, nên thật sự bọn họ cũng không biết điều này. Ngài theo tôi vào công ty nhé?”
Dương Bách Xuyên cười nói: “Không sao, không trách bọn họ, bọn họ cũng làm hết trách nhiệm của mình, Vân Kỳ chúng ta cần những người như vậy, sau này tăng lương cho hai người bọn họ đi.”
Hai người bảo vệ khi nghe Đường Long bảo Dương Bách Xuyên là chủ tịch thì sợ hãi, nhưng lại nghe được anh không trách phạt mà ngược lại còn tăng lương cho bọn họ, vậy nên rất mừng rỡ, liên tục cúi đầu xin lỗi và cảm ơn Dương Bách Xuyên.