“Ừ, cậu cẩn thận một chút, tôi đi vào xem. Đúng rồi, Hầu Đậu Đậu có bị bắt đi không?” Dương Bách Xuyên hỏi Kiều Phúc.
“Không có, lúc tôi đến Hầu Đậu Đậu trốn ở trên cây phía xa gầm rú, hình như ông già kia không có hứng thú với Hầu Đậu Đậu.” Kiều Phúc giải thích.
Sau đó lại bổ sung, nói: “Tôi hóa thành gió âm, ông ta không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được. Lúc tôi thử tấn công ông ta, khí huyết trên người ông ta quá nồng, tôi không thể đến gần được, chỉ có thể tìm chủ nhân.”
Nghe Kiều Phúc nói vậy, Dương Bách Xuyên có chút không nắm chắc, rốt cuộc đối phương là thần thánh phương nào? Không lẽ là thiên tỉnh giả?
Mặc dù khí huyết trên người võ cổ giả cũng dày đặc, nhưng không đến mức làm Kiều Phúc không thể đến gần.
Trong lòng vừa suy nghĩ vừa đi đến rừng trúc.
Từ xa nhìn lại, cả tòa núi đều là rừng trúc, nơi này cũng coi như là một phần của dãy núi Tần Lĩnh. Ở núi Tần Lĩnh, những loại động vật quý hiếm như gấu trúc, khỉ lông vàng rất nhiều, nơi có rừng trúc thì có gấu trúc hoang dại ở.
Đi vào rừng trúc, đi tầm 5-60 mét, bên tai của Dương Bách Xuyên vang lên một âm thanh khùng khùng điên điên đang lầm bầm lầu bầu: “Nhóc con, mày thật không biết điều. Rượu Diệp Trúc của lão phu đều bị mày uống hết rồi, để mày chơi cùng lão phu cũng không được? Mày không nói đạo lý.”
“Chít chít chít……”
Trả lời người này chính là tiếng kêu dồn dập của chồn nhỏ, lúc này Dương Bách Xuyên nghe được trong tiếng kêu của chồn nhỏ tràn đầy nóng nảy và lo sợ.
Sau đó Dương Bách Xuyên thấy được một ăn mày nằm ngửa trên một khối đá bằng phẳng, trong ngực ôm chồn nhỏ đang gào rú.
Xem tuổi thì tầm tám chín mươi tuổi, đầu bạc trắng râu cũng bạc trắng, nhưng bộ dáng thật sự rất lôi thôi. Rõ ràng tóc bạc lại giống như một năm không tắm gội, biến thành màu tro đen, rối như ổ gà.
Quần áo trên người hơi giống áo đạo, nhưng lại rách rưới, chân đi giày rơm, trên chân trét một tầng dơ bẩn dày kịt, nhìn từ xa còn tưởng rằng ông ta đeo tất đen.
Trên mặt cũng đen ngòm, nhìn không rõ mặt, chỉ có duy nhất đôi mắt sáng ngời có thần, không phù hợp với tuổi tác bề ngoài của ông ta, không dính dáng đến mấy chữ già cả mắt mờ.
Dương Bách Xuyên bước lên, đi đến gần tảng đá tầm 5 mét mới dừng lại, nhưng ông già như không nhìn thấy anh, chỉ mải nói chuyện với chồn nhỏ.
Chồn nhi vừa nhìn thấy Dương Bách Xuyên thì kêu to, đôi mắt tròn xoe tràn đầy tủi thân, như muốn nói, cuối cùng chủ nhân cũng đến, nhanh chóng cứu tôi thoát khỏi bàn tay ma quỷ của tên điên này đi.
Đúng lúc này, Hầu Đậu Đậu đang đứng ở cây trúc phía xa cũng kêu lên: “Khẹc khẹc!” Tiếng kêu của Hầu Đậu Đầu nặng nề khàn khàn, trái ngược với âm thanh trong trẻo của chồn nhỏ.
Trong giây lát, Dương Bách Xuyên vừa ngẩng đầu thì thấy một thân hình nhảy xuống từ trên cây trúc cao mười mấy mét. Sau khi xuống đất, nó kêu loạn lên, trong tiếng kêu tràn đầy hưng phấn, nhảy hai cái nhào lên vai của Dương Bách Xuyên.