Báo yêu còn nóng vội hơn cả Dương Bách Xuyên. Cho dù đang đánh nhau với Hạ Lộ, nó cũng phải gầm lên rồi vung cái đuôi dài hơn hai mét quật về phía Nguyên Thần Tử và đạo trưởng Trường Linh sắp đến gần linh chi.
Dương Bách Xuyên dám chắc nếu như Nguyên Thần Tử và đạo trưởng Trường Linh không né tránh thì đuôi của báo yêu có thể khiến bọn họ bị thương nặng.
Hai người cũng biết mình không thể đối phó với một đòn này, vì vậy bọn họ chỉ có thể cuống quít né tránh, rời xa linh chi.
Ầm! Đuôi báo yêu quật vào tảng đá to làm phát ra âm thanh vang dội. Rắc, tảng đá vỡ một mảng bự.
Điều này làm cho Nguyên Thần Tử, đạo trưởng Trường Linh và cả Dương Bách Xuyên đều hít một hơi khí lạnh. Con báo yêu này rất khó đối phó.
Lúc này Dương Bách Xuyên không lựa chọn tới gần báo yêu, mà đến bên cạnh Hạ Lộ giúp cô ấy đối kháng với sự tấn công của báo yêu. Có lẽ là do trước đó Hạ Lộ đã chọc giận báo yêu, cho nên con súc sinh này không vì Nguyên Thần Tử và Trường Linh đến gần mà từ bỏ giao đấu với Hạ Lộ.
Có Dương Bách Xuyên gia nhập, báo yêu bị Hạ Lộ hung hăng đánh mấy chưởng. Nó giận dữ gào to.
"Gừ gừ gừ!"
Song tiếng gầm lần này quá dài, cũng hơi bất thường.
Dương Bách Xuyên không quan tâm, anh phối hợp với Hạ Lộ tấn công báo yêu, dần tiến lại gần linh chi từng chút một. Anh đang tìm cơ hội, chỉ cần có thể đến gần thì anh sẽ ra tay hái linh chi.
Hiện tại cơ thể Dương Bách Xuyên rất mạnh, cộng thêm chân khí dồn vào nắm đấm. Vậy mà khi đánh nhau với báo yêu, ngón tay anh cũng rướm máu. Điều này khiến Dương Bách Xuyên kinh hãi. Có lẽ thực lực của con báo yêu này là Thiên Thiên tầng hai đỉnh phong.
Cơ thể mạnh mẽ linh hoạt cùng với cái đuôi to quét ngang, không để cho Dương Bách Xuyên và Hạ Lộ tới gần tảng đá lớn. Mà lúc này, Nguyên Thần Tử và Trường Linh lão đạo đang ở bên cạnh tảng đá to chờ cơ hội hành động, quan sát Dương Bách Xuyên Hạ Lộ đánh nhau với báo yêu.
Bách Sơn bị thương, nhưng vẫn bước tới: "Sư tổ, tôi giúp mọi người."
Dứt lời hắn ta lập tức gia nhập cuộc chiến.
Nhưng đúng lúc này, không ai ngờ rằng dưới chân núi cũng vang lên một tiếng gầm.
"Gừ!"
Là tiếng gầm của báo.
Lần này ai nấy đều biến sắc.
Vẫn còn một con báo yêu khác ư?
Quả nhiên con báo yêu ở đây gầm lên đáp lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!