Chỉ thiếu một bước nữa thôi!
Lúc này Dương Bách Xuyên không hề phát hiện, bàn tay lẫn sắc mặt anh đều đỏ bừng, thậm chí cả người đều như vậy.
Dưới áp lực nặng nề, từng lỗ chân lông đều đang rỉ máu, kết thành một tầng áo giáp bao bọc khắp cơ thể.
Dương Bách Xuyên giơ một chân lên, cơ thể hơi lung lay, nhìn cửa nhà tranh gần trong gang tấc, trong lòng vô cùng oán hận.
Anh cảm giác một bước này đi không nổi.
“Chẳng lẽ con muốn từ bỏ ư? Không đi được một bước này, sau này tu vi của con sẽ dừng lại tại đây.”
Trong đầu anh bỗng nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng của sư phụ Vân Thiên Tà, lọt vào tai Dương Bách Xuyên khiến cả người anh chấn động.
Một giây sau, anh gầm lên một tiếng khàn khàn giống như không phải giọng mình, cắn nát đầu lưỡi, cuối cùng trong cơn đau đớn giẫm xuống một bước này.
“Ầm.”
Bước cuối cùng vừa dừng lại, trong cơ thể anh truyền đến từng tiếng vang ầm ầm.
Ngay sau đó, cả người không ngừng phát ra âm thanh răng rắc.
Áo giáp tạo thành từ máu bao bọc bên ngoài cơ thể vỡ tan, tróc ra thành từng mảng lớn.
Dương Bách Xuyên hệt như rắn lột vảy, từ từ biến đổi.
Sau khi bước chân chạm đất, trọng lực đè ép cả người biến mất không còn tăm hơi.
Trong tiếng ầm ầm phát ra từ cơ thể, Dương Bách Xuyên vui sướng cười phá lên: “Ha ha ha…”
Chân khí bỗng dừng lại, áo giáp máu tróc ra từng mảng, lộ ra làn da đang tỏa ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, dường như phía trên còn có hoa văn chuyển động.
“Lão già đáng chết, con chỉ định kêu nghỉ một lát, ai nói con muốn từ bỏ hả? Từ trước đến nay ông đây không bao giờ đầu hàng nhé.”
“Thằng nhóc khốn nạn, xưng ông với ai đó?” Vân Thiên Tà gào thét.