Mười năm trước tôi chỉ đi đến phương Bắc, mấy địa phương khác thì chưa đi qua. Giống như lời của Trường Linh, nơi này thật sự có mãnh thú nguy hiểm, ở chỗ này hổ sói gấu báo rất thường thấy, còn có cả một vài loại mãnh thú đã tuyệt chủng trên Địa Cầu. Có lẽ là vì hoàn cảnh nên trong có thể những con mãnh thú đó đều có linh khí, dường như đã được mở ra linh ttis, cực kỳ khó đối phó, gặp phải cũng chỉ có thể tận lực tránh né…”
Người cá Hạ Lộ nói hết những gì mình biết cho Dương Bách Xuyên nghe.
Dương Bách Xuyên nói chuyện với sư phụ nên đi hướng nào.
Ở chỗ này Dương Bách Xuyên không thể sử dụng linh thức. Nhưng sư phụ Vân Thiên Tà là Tán Tiên đỉnh phong, ở trạng thái thần hồn, có thể phát hiện được những nơi Dương Bách Xuyên không cảm nhận được.
Khi Dương Bách Xuyên hỏi về phương hướng, Vân Thiên Tà trả lời: “Sơn cốc này và sao trời tương ứng với nhau, từ địa thế của sơn cốc này, lấy hướng Đông làm đầu, Tây làm cuối, đến lúc đó thường thấy Đông lên Tây xuống, nhưng hai nơi Nam Bắc lại có chút kỳ quái, khí tràng hình thành thế Thái Cực xoay tròn, hội tụ tất cả linh khí trời đất vào sơn cốc.
Ở sâu trong sơn cốc có ráng màu luân phiên đổi, có lẽ dị tượng này là do linh khí nồng đậm. Nếu ta không nhìn lầm, mảnh đất trung tâm trong sơn cốc này có huyền cơ.”
“Theo như lời sư phụ nói thì trung tâm chính là đạo tràng Vu Hàm, chúng ta trực tiếp đi đến mảnh đất trung tâm là được.” Nói xong, hai mắt Dương Bách Xuyên sáng rực, lập tức nhấc chân đi.
“Nhóc thối, con sốt ruột cái gì? Nếu con trực tiếp đi đến đó, cả đời cũng đừng mơ đặt chân vào địa vực trung tâm. Đã nói rồi, địa thế sơn cốc này tương ứng với sao trời, có sức mạnh âm dương tương đồng với trời đất tất nhiên sẽ có huyền cơ. Lỗ mãng hấp tấp đi tìm, chết cũng không thể tìm được.” Vân Thiên Tà không chút lưu tình mở miệng mắng.
Đối với lời mắng của sư phụ, Dương Bách Xuyên đã tập mãi thành thói quen, trợn trắng mắt nói: “Sư phụ thối, vậy người nói phải làm thế nào? Ngài nói thử xem?”
“Thằng nhóc thối không học vấn không nghề nghiệp. Chu Thiên Sao Trời truyền cho con chắc chắn lại không đọc rồi, nếu đọc qua ta còn phí nước bọt như vậy. Đi như thế nào tự quay đầu nhìn thì biết, quay đầu lại nhìn cẩn thận cho ta.”
Nói xong, tiếp tục nói: “Nghe kỹ đây, đi dựa theo địa thế của dãy núi, di chuyển ngược chiều kim đồng hồ, từ hướng Đông đến hướng Tây, lại đi từ phương Nam đến phương Bắc theo chiều kim đồng hồ, cuối cùng đi từ phương Bắc thẳng đến trung tâm. Đến lúc đó có lấy được huyền cơ ở khu vực trung tâm hay không phải dựa vào chính con. Được rồi, còn lại tự mình đi đi, đừng làm phiền ta.”
Sau khi nói xong, Vân Thiên Tà im lặng.
Còn Dương Bách Xuyên cũng tập mãi thành thói quen.
Dương Bách Xuyên nhìn Hạ Lộ, nói: “Chúng ta đi về hướng Đông xem.”
“Được.” Đối với Hạ Lộ đi hướng nào cũng như nhau, dù sao đều là thám hiểm tìm vận khí, có thể tìm được linh dược thượng phẩm là chuyện tốt, không tìm thấy cũng không miễn cưỡng, cô là Cá yêu, không quá coi trọng hiệu quả và lợi ích.
So với việc tìm linh dược gì đó, Hạ Lộ càng để ý việc nói chuyện phiếm với Dương Bách Xuyên. Mặc dù cô đã tu luyện thành người gần ngàn năm, nhưng vẫn không quá hiểu biết về con người.
Ví dụ như tình yêu giữa nam nữ, trong trí nhớ của cô, đây là thứ giống như nguyền rủa.