"Ồ, em biết rồi." Bộ Thanh Mai le lưỡi.
Hai người nói rất nhỏ, nhưng Dương Bách Xuyên lại nghe rõ.
Hai người nói xong thì đi tới, Trương Thiến nhìn Dương Bách Xuyên và nói: "Cảm ơn cậu lúc nãy đã giúp em gái tôi."
"Không có gì, tiện tay mà thôi." Dương Bách Xuyên mỉm cười đáp lời.
Trương Thiến nhìn Dương Bách Xuyên, tiếp tục nói: "Cậu đến phỏng vấn sao không mang sơ yếu lý lịch? Mới tốt nghiệp phải không? Còn nữa, cậu ăn mặc xuề xòa quá, ấn tượng đầu tiên lúc phỏng vấn rất quan trọng, cậu mặc đồ thể thao sẽ để lại ấn tượng không tốt cho người phỏng vấn. Haiz, chúc cậu may mắn!"
Trong lúc Dương Bách Xuyên còn đang sững sờ, Trương Thiến nói bô bô một tràng, tóm lại là không coi trọng Dương Bách Xuyên có thể qua vòng phỏng vấn.
Dương Bách Xuyên không sao trả lời được, chỉ có thể nói là mình ra ngoài quên mang theo sơ yếu lý lịch để lấp liếm cho qua. Anh đâu thể nói mình là Chủ tịch hội đồng quản trị của công ty này đúng không?
Phỏng chừng anh nói như vậy thì Trương Thiến cũng chẳng tin.
Có điều Bộ Thanh Mai ở bên cạnh lại lo lắng thay Dương Bách Xuyên, vội vàng an ủi: "Không sao đâu anh Xuyên, lát nữa phỏng vấn anh hãy giải thích với giám khảo..."
"Cảm ơn cô..." Dương Bách Xuyên gật đầu với Bộ Thanh Mai, hiện tại càng lúc anh càng có thiện cảm với cô gái này. Tính cách của cô quá đơn thuần, chẳng khác gì một trang giấy trắng.
Trương Thiến ở bên cạnh nghe Bộ Thanh Mai nói vậy thì lườm nguýt: "Em ngốc thế, giám khảo sẽ thích một người quên mang sơ yếu lý lịch chắc?"
"Á, vậy phải làm sao bây giờ?" Bộ Thanh Mai nhìn Dương Bách Xuyên, lo lắng cho anh.
"Đừng lo, tôi đến xem thử thôi, ha ha!" Dương Bách Xuyên mỉm cười trả lời.
Lúc này điện thoại đổ chuông, là Lưu Tích Kỳ gọi tới. Dương Bách Xuyên tỏ ý bảo Bộ Thanh Mai rằng mình ra chỗ khác nghe máy.
"Ông lớn ơi, ông Xuyên ơi, có phải ông xuống tầng âm chín không? Tòa nhà này chỉ có mười hai tầng, không có tầng âm chín và tầng mười chín. Mọi người đợi boss phỏng vấn bao lâu rồi hả?" Lưu Tích Kỳ gào lên trong điện thoại.
"Khụ khụ, đừng kích động, đừng kích động, tôi đến rồi đây, hiện đang đứng cùng các ứng viên ở phòng họp. Cậu cứ sắp xếp phỏng vấn đi, tôi xem là được." Nói xong anh lại bổ sung: "À đúng rồi, đừng công khai thân phận của tôi."
Dương Bách Xuyên vội vàng dỗ dành Lưu Tích Kỳ.
"Được, cậu là ông lớn, tôi nghe cậu!" Dứt lời Lưu Tích Kỳ giận dữ cúp máy.
Lúc này cửa phòng họp mở ra, một cô gái mặc váy ngắn công sở lên tiếng: "Mọi người chuẩn bị đi, từng người theo tôi đi phỏng vấn theo số thứ tự trong tay mỗi người."
Nói xong cô gái lại hỏi: "Có ai chưa nhận số thứ tự không? Ai không có thì đi theo tôi lấy."
Không có ai cất lời, chỉ mình Dương Bách Xuyên chưa có. Anh đoán chắc là Lưu Tích Kỳ sắp xếp, bèn giơ tay nói: "Tôi không có!"
"Mời anh đi theo tôi."
Dương Bách Xuyên đi theo cô gái vào văn