Sau khi dặn dò Vương Huyền Cơ về chuyện nhổ châm cứu cho Vương lão gia, nói ba ngày sau sẽ đến đón Dương Bách Xuyên đi chữa bệnh cho Vương lão gia.
Sau khi tiễn hai người, Triệu Trường Sinh gọi Triệu Nam dẫn Dương Bách Xuyên đi nghỉ ngơi.
Tứ hợp viện của nhà họ Triệu rất lớn, không thiếu phòng, sau khi đi theo Triệu Nam vào phòng, Dương Bách Xuyên nở nụ cười xấu xa, bổ nhào vào người cô.
Vào trong phòng, Dương Bách Xuyên bạo dạn ôm Triệu Nam, thân thiết nói nhỏ ở bên tai: “Vợ à ~”
“Anh có mấy vợ?”
Đột nhiên Triệu Nam hỏi một câu.
“A ~” Suýt chút nữa Dương Bách Xuyên bị sặc chết, không nghĩ đến Triệu Nam sẽ nói ra những lời này, ngay sau đó nghĩ lại liền biết chắc chắn cô đang nói Độc Cô Vô Tình.
Quả nhiên, nghe thấy cô nói: “Anh quen biết người đẹp lạnh lùng hôm nay từ lúc nào?”
“Khụ khụ, em hiểu lầm rồi, lúc đầu Độc Cô Vô Tình là người bệnh của anh, sau đó, anh vâng theo ý chí của sư môn thành lập Vân Môn, cô ấy trở thành đệ tử của Vân Môn. Giữa anh và cô ấy không có gì cả.” Trong lòng Dương Bách Xuyên có chút thấp thỏm, anh cũng nghĩ đến sẽ có ngày này, nhưng không nghĩ đến sẽ nhanh như vậy, Triệu Nam đã mở lời đặt câu hỏi.
Cũng may giữa anh và Độc Cô Vô Tình thật sự không có gì, khi trả lời trong lòng cũng coi như chính trực, không có quỷ.
“Vân Môn? Đan Bồi Nguyên? Vì sao lúc trước anh không nói cho em biết?” Ở trong lòng Triệu Nam, trước kia cô không thể hỏi đến những việc này, nhưng từ bây giờ có vẻ như cô có thể hỏi.
Từ hôm nay trở đi, cô chính là vợ tương lai của Dương Bách Xuyên, giữa hai người có thể thẳng thắn thành khẩn với nhau, thật tình đổi thật tình.
Lúc này Dương Bách Xuyên trở nên nghiêm túc, anh nhìn Triệu Nam, chuẩn bị nói cho cô về Vân Môn, truyền công pháp tu chân cho cô.