Kiểm tra một vòng, cộng thêm thần thạch lúc trước, tính ra mới có bốn mươi viên thần thạch hạ phẩm, thần dược được hai mươi gốc.
Tuy nhiên, năng lượng chứa trong thần thạch thực sự rất tinh thuần, không có chút tạp chất nào, quả thực không hổ danh là thần thạch.
Ngoài ra, trong nhẫn thần của Thiên Thần thượng cấp Tê Minh Sơn, Dương Bách Xuyên lại có phát hiện bất ngờ: một cuốn điển tịch thần dược Thần giới. Tuy chỉ là một cuốn sách phổ cập kiến thức, nhưng đối với hắn lại rất quý giá, vì mọi thứ ở Thần giới đều khác với Tiên giới, nó rất phù hợp với hắn lúc này.
Còn có một tờ đan phương, tên là "Phá Cảnh Sinh Đan", là đan phương cấp bậc Tam Cảnh.
Hắn biết đan phương này chắc chắn là do tên Thiên Thần thượng cấp kia chuẩn bị để đột pha, hon nữa than dược cung đa tìm đủ, chỉ thiếu mỗi việc luyện thành đan, giờ thì hời cho hắn rồi.
Một cuốn điển tịch thần dược, một đan phương Phá Cảnh đan Tam Cảnh, đúng là niềm vui bất ngờ.
Dương mỗ đắc ý tự nhủ: "Quả nhiên giết người cướp của là sướng nhất trần đời~"
Lần này hắn thực sự trúng mánh lớn, coi như là nhẹ nhàng tọa hưởng ngư ông đắc lợi.
Trọng điểm hiện tại là hắn phải đi hấp thụ đôi mắt Âm Dương của Xích Luyện Xà, vật này theo lời của mấy tên Thiên Thần lúc trước có thể giúp Thiên Thần thượng cấp đột phá đến cấp bậc Thiên Thần Quân, vậy thì cửa ải Thần Nhân thượng cấp của hắn chắc chắn có thể đột phá được.
Chỉ khi tiến vào cảnh giới Thiên Thần, thực lực mới có thể tiến thêm một bước dài. Nếu sau này lại gặp kẻ địch cấp Thiên Thần, hắn sẽ có tự tin hơn, không cần phải trốn chui trốn lủi nữa.
Tâm niệm vừa động, hắn trực tiếp khoét lấy đôi mắt Âm Dương của Xích Luyện Xà, hai con mắt to bằng quả óc chó, trông như đá mắt mèo, tỏa ra vẻ quỷ dị mà đẹp đẽ lạ lùng.
Tuy nhiên, một vấn đề nảy sinh.
Dương Bách Xuyên không biết thứ này dùng như thế nào?
Là nuốt xuống?
Hay là luyện hóa hấp thụ như thần thạch?
Nhất thời hắn rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng xé gió mãnh liệt lao tới.
Sắc mặt Dương Bách Xuyên đại biến, không kịp nhìn đã lập tức lăn lộn tại chỗ, đồng thời tống cặp mắt Xích Luyện Xà vào miệng nuốt chửng.
Hắn biết kẻ địch mới đã đến, lúc này căn bản không có thời gian để lựa chọn cách dùng, để đề phòng bảo vật bị kẻ địch đoạt mất, cứ nuốt vào bụng trước rồi tính sau, không quản được nhiều như vậy nữa.
Sau khi lăn một vòng, hắn né được cú tấn công xé gió kia.
"Oành~"
Nơi hắn vừa đứng nổ tung, xuất hiện một cái hố lớn.
Lúc này hắn mới nhìn rõ đó là một mũi tên sắc lẹm, trong lòng thầm hô nguy hiểm, may mà nguyên thần của hắn mạnh mẽ và nhạy bén, nếu không cú này chắc chắn thảm rồi.
Ngoảnh lại, hắn thấy ở cửa hang xuất hiện từng bóng người, không nhiều không ít vừa vặn hai mươi người.
Mỗi người đều mặc áo giáp sáng choang, khí tức mạnh mẽ, thế mà toàn bộ đều là Thiên Thần thượng cấp.
Trên trán mỗi người đều có ấn ký Thiên Thần.
Là Thiên Than của tộc Thiên Nhân.
"Đậu xanh rau má~"
Dương Bách Xuyên thầm chửi rủa trong lòng, thật là quá coi trọng tiểu gia này rồi, mang hn hai mươi tên Thiên Thần thượng cấp đến, đây là không cho hắn đường sống mà.
Lúc trước trong đám người Vu Thiến, chỉ một tên Thiên Thần thượng cấp đã khiến hắn không dám đối đầu trực diện, giờ lại xuất hiện những hai mươi tên.
Thật là muốn khóc mà không có nước mắt, vừa mới nhặt được món hời giải quyết xong mấy tên kia, chớp mắt một cái lại tới hai mươi tên khác.