"Âm ầm ầm ... "
Cuộc chiến thảm khốc vẫn đang tiếp diễn, đôi bên trong chiến trường ăn miếng trả miếng, đều đang dốc sức liều mạng.
Một diện tích lớn rừng đá đã bị hủy diệt, chiến trường lan rộng ra hàng trăm mét, phạm vi khoảng năm sáu trăm mét hoàn toàn bị san phẳng.
Vào một khoảnh khắc, vị Thiên Thần hợp thể gầm lên một tiếng xuất kích, Xích Luyện Xà toàn thân bùng lên hỏa diễm bừng bừng, rít gào lao tới.
"Bùm ... "
"XìxìXÌ~"
Tiếng động kinh thiên động địa.
Sương mù dày đặc bao phủ, trong sân hóa thành một biển lửa. Trong chớp mắt, hỏa diễm tan đi.
Toàn thân Dương Bách Xuyên chấn động, chỉ thấy roi dài của vị Thiên Thần đã quấn chặt lấy thân mình Xích Luyện Xà, còn một cái đầu của Xích Luyện Xà thì há miệng cắn chặt vào một cánh tay của Thiên Thần. Cánh tay đó lập tức biến thành màu đen kịt, rõ ràng là dính kịch độc, hơn nữa thân rắn cũng đang quấn lấy người vị Thiên Thần kia.
Tuy nhiên, đôi tay của Thiên Thần cũng đang bóp chặt lấy cổ hai cái đầu của Xích Luyện Xà.
Đôi bên rơi vào thế giảng co.
Lúc này, rõ ràng Xích Luyện Xà đang ở thế hạ phong. Nhưng Dương Bách Xuyên lại thấy đôi mắt Âm Dương của nó đang phát sáng, vầng sáng bao trùm lấy vị Thiên Thần kia.
"Đứt cho ta!"
Ngay lúc này, Thiên Thần phát ra một tiếng gầm thấp, đôi tay tỏa ra thần quang đại tác, cứng rắn bóp đứt lìa hai cái đầu của Xích Luyện Xà.
Trận chiến này, Xích Luyện Xà đã thua, cũng mất luôn mạng, nhưng vị Thiên Thần kia cũng chẳng dễ dàng gì, không chết cũng mất nửa cái mạng. Trong trạng thái ngũ nhân hợp nhất, toàn bộ đều bị trọng thương.
Sau khi vị Thiên Thần hợp thể bóp đứt cổ Xích Luyện Xà, bản thân hắn ta cũng ngã quỵ xuống đất, thần quang lóe lên rồi tản ra, lần nữa hóa thành năm người. Mỗi người đều tím tái cả mặt mày, rõ ràng là trúng độc quá sâu.
Cùng lúc đó, hai cái đầu của Xích Luyện Xà vang lên hai tiếng "bộp bộp", lần lượt rơi xuống đất.
Dương mỗ ở trong bình Càn Khôn thấy vậy, toàn thân kích động suýt chút nữa nhảy dựng lên, tự lẩm bẩm: "Đến lượt ngư ông ta đăng tràng rồi, ha ha ha~"
Khắc tiếp theo, Dương mỗ bước ra khỏi bình Can Khôn, mục tiêu đương nhiên là hai cái đầu Xích Luyện Xà đang lăn lóc dưới đất. Đây chính là đôi mắt Âm Dương, bảo bối giúp hắn đột phá lên cảnh giới Thiên Thần cuối cùng cũng đã có trong tay.
Về phần năm tên Thiên Thần kia, bây giờ hắn chẳng mảy may để tâm, bọn chúng chưa chết nhưng cũng chỉ còn hơi tàn.
"Thu~"
Vừa ra ngoài, Dương mỗ vung tay một cái, hô một chữ "Thu", liền đem hai cái đầu rắn thu vào trong bình Càn Khôn.
"Tặc tử, ngươi dám!"
Te Minh Sơn đang nam dưới đất nhìn thấy Dương Bách Xuyên, đôi mắt đỏ ngầu chui rủa.
Nhưng cũng chỉ là chửi rủa mà thôi, bởi vì Dương mỗ vung tay một cái đã thu lấy đầu rắn, bọn chúng dù muốn ngăn cản cũng lực bất tòng tâm.
Trong chớp mắt, Dương Bách Xuyên cười híp mắt xuất hiện trước mặt năm tên Thiên Thần. Sau khi thu lấy đầu rắn, nhìn vào ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của năm người, trong lòng hắn chỉ có một chữ: Sướng!
Đám rùa rụt cổ phản phúc này cuối cùng cũng sắp tèo rồi.
Thực tế, đám người Tề Minh Sơn dù hợp lực giết được Xích Luyện Xà, bóp đứt cổ nó, vốn định lấy được mắt Âm Dương thì lại bị Dương Bách Xuyên nhảy ra hớt tay trên, uất ức đến mức muốn hộc máu cũng không kịp.
Nếu không có Dương Bách Xuyên xuất hiện, bọn họ có được mắt Âm Dương của Xích Luyện Xà thì ít ra cũng có thể bù đắp lại tu vi bị tổn thất do đốt cháy tinh huyết. Giờ thì hay rồi, thực sự đã trở thành cá nằm trên thớt.
Bởi vì tất cả bọn họ đều bị thương và trúng độc. Luồng sáng phát ra từ mắt Xích Luyện Xà trước đó là độc quang còn cường hãn hơn cả hỏa độc. Lúc này từng kẻ nam liệt dưới đất, đừng nói là một Thần Nhân thượng cấp như Dương Bách Xuyên, ngay cả một Thần Nhân sơ cấp cũng có thể lấy mạng bọn họ.
Sai lầm sao?
Không hẳn, chỉ có thể nói là ý trời.
Đối với việc này, bọn họ chỉ có thể nghiến răng căm phẫn nhìn Dương Bách Xuyên.
Mà lúc này, Dương mỗ tay cầm kiếm Đồ Long, từng bước tiến về phía năm người nói: "Rất phẫn nộ phải không?"
"Ngươi chính là Dương Bách Xuyên?" Tề Minh Sơn nghiến răng nhìn Dương Bách Xuyên đang tiến lại gần.
"Hì hì, ngươi nói xem? Chẳng phải các ngươi đang tìm ta để giết sao? Đến đi, bây giờ cho các ngươi cơ hội đó, lão tử xuất hiện trước mặt các ngươi rồi đây." Giọng điệu Dương mỗ đầy vẻ trêu chọc, nghe mà muốn tức chết người.
"Tiểu tử, đừng đắc ý, người Thiên tộc sẽ không tha cho ngươi đâu, sau lưng chúng ta vẫn còn những tồn tại mà ngươi phải ngước nhìn. Hôm nay chúng ta nhận thua, ngươi đi đi." Tê Minh Sơn nhìn Dương Bách Xuyên nói.
Het cach rồi, han ta chỉ có thể ôm tam lý cầu may, hy vọng Dương Bách Xuyên sau khi có được mắt Âm Dương sẽ rời đi. Năm người bọn họ đều trọng thương trúng độc, căn bản không thể đánh thêm trận nào nữa.
Dương Bách Xuyên dừng bước, ha ha cười lớn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!