Ánh mắt Vu Thiến lóe lên, nói: "Ta cũng không rõ lắm. Xin thiếu chủ theo ta đến thần điện Càn Khôn, Túc lão sẽ tự có phán đoán riêng của mình."
Thần điện Càn Khôn!
Đây đã là lần thứ hai Dương Bách Xuyên nghe cái tên ấy từ miệng Vu Thiến. Mà với hắn thì cái tên này vô cùng quen thuộc.
Sâu trong hỗn độn của bình Càn Khôn chính là thần điện Càn Khôn, cũng là nơi bắt nguồn cho sức mạnh của bình Càn Khôn.
Dựa vào sức mạnh của thần điện Càn Khôn, Dương Bách Xuyên đã đánh bại hết kẻ địch này đến kẻ địch khác, nhiều phen thoát hiểm trong gang tấc.
Không ngờ lại nghe thay cai tên than điện Can Khôn từ miệng Vu Thiên, nhưng hắn biết nơi mà nàng ta nhắc đến chỉ là một địa điểm-, nơi ẩn thân của tàn dư Càn Khôn.
Nghĩ đến đây, han thấy Càn Khôn Thần Tôn đúng là còn vài kẻ theo đuổi trung thành sót lại. Chỉ có điều thời gian đã quá lâu, ai biết bây giờ bọn họ nghĩ gì, còn giữ được sơ tâm năm xưa hay không?
Hơn nữa, Vu Thiến bảo dẫn hắn đến thần điện Càn Khôn gặp Túc lão gì đó, nghe như muốn nghênh đón thiếu chủ trở về vậy.
Nhưng sự thật có phải vậy không?
Dương Bách Xuyên thấy chưa chắc. Đầu óc úng nước mới đi.
Nếu thật lòng, thực sự có tín ngưỡng cao cả thì mấy vị trưởng lão đã đích thân đến đón hắn rồi, cần gì để Vu Thiến tính kế tiếp cận, còn giả làm Tiểu Thần Nhân, rõ ràng là cảnh giới Thiên Thần, việc gì phải vất vả giả vờ như thế?
Trong lúc đang lầm bầm trong lòng, hắn cũng sực nhớ trước đó Vu Thiến từng liều mạng vì hắn mà đối đầu vị Thiên Thần trung niên.
Nghĩ mãi vẫn không hiểu, nhưng như vậy vẫn chưa nói lên điều gì cả. Gặp phải tình huống này, dù không vì hắn thì Vu Thiên cũng không chạy thoát được, vẫn phải liều mạng với Thiên Thần trung niên kia.
Đối với đề nghị của Vu Thiến, tuy Dương Bách Xuyên thầm chê bai trong lòng, nhưng lại không tỏ ra mặt, ngược lại còn phải phối hợp với nàng ta nữa.
Hắn giả vờ trầm ngâm, gật gù nói: "Nếu các ngươi cho rằng ta là truyền nhân của Càn Khôn Thần Tôn, vậy làm truyền nhân, tất nhiên ta phải đi theo ngươi gặp bọn họ. Có điều, hiện tại thì chưa được.
Đã đến Chiến trường Cổ, ta phải đi một vòng cho biết. Ít nhất ta muốn đột phá lên cảnh giới Thiên Thần tại đây.
Với lại đã tới quặng mỏ rồi, đã nói tìm Thần Thạch thì không thể tay trắng mà về. Chúng ta đi tìm Thần Thạch trước đã."
Nghe hắn nói vậy, Vu Thiến bắt đầu sốt ruột: "Thiếu chủ, chúng ta đã cgiết chết tên Thiên Thần lúc trước và mấy Thiên Nhân. Nếu không rời đi ngay, e rằng sẽ có Thiên Thần cường đại hơn đuổi đến. Vậy nên chúng ta vẫn nên sớm về thần điện Càn Khôn, khi ấy mới an toàn được."
Dương Bách Xuyên thầm nhếch mép khinh miệt, nhưng vẫn lắc đầu: "Cứ đi tiếp. Ta muon thu van may ở đay. Nguoi muon về thì cứ về trước đi."
Dứt lời, hắn tùy tiện chọn một quặng mỏ định đi vào.
Vu Thiên biến sắc. Cục diện đã vượt khỏi tầm khống chế, hay nói đúng hơn thực lực của Dương Bách Xuyên đã phá vỡ kế hoạch của nàng ta.
Xem ra khó mà hoàn thành được nhiệm vụ bên trên giao xuống.
Bất kể là sự xuất hiện của Thiên Thần, hay chuyện tu vi của Dương Bách Xuyên tăng lên, đều nẫm ngoài dự liệu của nàng ta.
Xem ra muon để Duơng Bách Xuyen đi theo mình về than đien Can Khon là điều không thể nữa.
Thấy hắn rẽ về phía quặng mỏ thứ ba, nàng ta vội vàng kêu to: "Thiếu chủ, không thể vào quặng mỏ thứ ba."
Dương Bách Xuyên khựng lại, quay đầu nhìn Vu Thiến. Hắn muốn nghe xem nàng ta nói thế nào.
Thực tế, từ đầu đến cuối, Vu Thiến đều là người chỉ đường, hắn đã đoán nàng ta có mưu đồ. Nói cách khác, chắc chắn nàng ta rất rành đường trong các quặng mỏ ở đây.
Còn hắn, bây giờ chẳng tin ai cả, chỉ tin chính mình.
Đã thế, Vu Thiến bảo không được vào quặng mỏ thứ ba, hắn càng phải làm ngược lại. Vào quặng mỏ thứ ba chính là lựa chọn của hắn.
Vu Thiến: “Ta từng đến nơi này rồi, trong ba quặng mỏ, chúng ta vẫn nên đi quặng thứ hai. Từ đây vào quặng mỏ thứ hai có thể đi từ phía bên kia mạch khoáng Thần Thạch đi ra, như vậy sẽ thoát khỏi sự đuổi giết của tộc Thiên Nhân."
"Thế còn quặng thứ nhất và thứ ba?" Dương Bách Xuyên hỏi.
"Vào quặng mỏ thứ nhất cũng ra được, nhưng sẽ quay về Thần Thức Cốc, chỉ sợ sẽ bị tộc Thiên Nhân vây chặn. Còn quặng mỏ thứ ba thì ta chưa vào, nhưng nghe nói dẫn thẳng xuống sâu lòng đất. Đây là Chiến trường Cổ, vạn vật sinh linh từng biến dị rất nhiều, có kẻ còn là sinh linh cao giai, không thể trêu vào. Nghe đồn dưới lòng đất của Thần Thức Cốc có vô số tà linh. Bước vào chỉ có đường chết, tuyệt đối không nên vào."
Nghe xong, Dương Bách Xuyên nhếch môi cười.
Hắn nhìn Vu Thiến, lại liếc qua quặng mỏ thứ hai, chậm rãi nói: "Vu Thiến, ngươi rất thông minh, nhưng ta không thích bị lừa. Ngươi nói nào là thần điện Càn Khôn, nào là Càn Khôn Thần Vệ, nào là thiếu chủ, trưởng lão các kiểu ... Tất cả cho ta một cảm giác bất an.
Hơn nữa nếu ngươi cho rằng ta là thiếu chủ, nếu Túc lão gì đó muốn gặp ta, vậy sao không đường đường chính chính gặp mặt? Tại sao cứ phải che che giấu giấu làm gì?
Đến lúc này mà ngươi vẫn còn giấu. Ha hả, nếu ta đoán không lầm, trong quặng mỏ thứ hai có đồng bọn của ngươi đang chờ sẵn đúng không? Nếu ta bước vào, chỉ sợ mọi chuyện sẽ không còn do ta làm chủ nữa.
Dù các ngươi có phải một mạch của Càn Khôn Thần Tôn hay không, đừng mong kéo ta vào, dù sao ta không tin.
Ta vốn chưa từng nói ta là truyền nhân của Càn Khôn Thần Tôn, chính các ngươi tự cho rằng. Từ giờ trở đi, chúng ta đường ai nấy đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!