Dương Bách Xuyên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Theo lời ngài nói, vậy thì hình như ta cũng không quá nguy hiểm nhỉ? Cùng lắm thì ta cứ ở đây tu luyện thôi, chẳng lẽ Đế Tôn còn có thể tìm tới chỗ ngài để giết ta chắc?"
Phục Hy nói: "Se không, ta đa noi rồi, hiện tại Đe Ton chỉ chuyen tam cảm ngộ Hợp Đạo, trừ khi tộc Thiên Nhân diệt vong, nếu không ông ta sẽ không xuất quan chứ đừng nói là tìm đến chỗ ta. Hơn nữa, nếu có đến thật thì cũng có ta chống đỡ."
Nhưng thời gian cho ngươi cũng không nhiều nữa, hay nói cách khác, thời gian dành cho tộc Phi Thăng giả không còn nhiều. Vậy nên ngươi không thể cứ đứng yên một chỗ được, ngươi cần phải ra ngoài tìm kiếm cơ duyên của mình, không ngừng nâng cao bản thân ... Đến một ngày nào đó, ngươi mới có thể bước vào cảnh giới Thiên Đạo, cuối cùng Hợp Đạo, tiến tới bước cuối cùng ... "
Dương Bách Xuyên cười rồi lại ngắt lời Phục Hy: "Thần Hoàng đại nhân, thứ lỗi cho ta nói thẳng, ta chỉ là một thần nhân nhỏ bé mà thôi. Tộc Phi Thăng giả có bao nhiêu người mạnh hơn ta, trách nhiệm nặng nề như vậy ta không gánh nổi đâu ... "
Ý của Dương Bách Xuyên rất rõ ràng, hắn muốn nói cho Phục Hy biết, chuyện của tộc Phi Thăng giả thì liên quan gì tới hắn?"
Rõ ràng Phục Hy không ngờ Dương Bách Xuyên lại nói như vậy, ông sững người, ông nhìn Dương Bách Xuyên với ánh mắt như có thể xuyên thấu vạn vật: "Ta biết chuyện này đối với bất kỳ ai cũng khó mà chấp nhận ngay lập tức, thậm chí không muốn gánh vác, bởi vì kẻ mà người đó phải đối mặt chính là Đế Tôn. Mặc dù không phải đối đầu trực tiếp nhưng chỉ cần một lời nói của Đế Tôn cũng đủ khiến cả tộc Thiên Nhân điên cuồng.
Nhưng ... có một điều ngươi cần hiểu, đây chính là sự thật. Trên người ngươi có bình Càn Khôn, ngươi chính là truyền nhân của Càn Khôn Thần Tôn, chỉ ngươi mới có cơ hội Hợp Đạo, đương nhiên ta biết để ngươi gánh vác an nguy của cả tộc Phi Thăng giả quả thật là hơi quá đáng, dù sao thì Càn Khôn Thần Tôn cũng chưa từng nói người có được truyền thừa của ông ấy thì phải gánh vác sứ mệnh gì. Nhưng nếu ta nói cho ngươi một lý do mà ngươi bắt buộc phải nỗ lực thì sao?"
Nhìn dáng vẻ tươi cười của Phục Hy, Dương Bách Xuyên cũng nhe răng. Mặc dù Phục Hy đã cho người cứu hắn, nhưng trong chuyện này, hắn vẫn phải kiên trì quan điểm của mình. Đây rõ ràng là một cái hố khổng lồ, để hắn đối mặt với tộc Thiên Nhân, ha ha ha ...
Hắn đâu có ngốc ~
"Ngài cứ nói xem, có lý do gì mà ta phải nỗ lực?" Dương Bách Xuyên hoàn toàn không tin lời Phục Hy nói.
Đôi mắt của Phục Hy mang theo nụ cười thấu suốt tất cả: "Ví dụ như, chỉ có tu luyện đến cảnh giới Thiên Đạo, hoàn thành hợp đạo, ngươi mới có thể tiếp xúc được Lục Đạo Luân Hồi, mở ra U Minh ... Lý do này đủ chưa?"
Nghe vậy, cả người Dương Bách Xuyên hoàn toàn chấn động, một chấp niệm sâu thẳm như vỡ vụn.
Hắn nhìn Phục Hy, một lúc lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.
Hắn hít sâu một hơi: "Thần Hoàng đại nhân, ngài đang lừa ta sao?"
"Tên tieu tử này, ngưoi nghĩ ta có thể lừa ngưoi sao?" Phục Hy hỏi ngược lại.
Dương Bách Xuyên trầm mặc.
Hắn biết đạt đến cấp bậc của Phục Hy, đương nhiên sẽ không lừa người.
Quả thật, tâm niệm lớn nhất trong lòng hắn chính là tìm được Lục Đạo Luân Hồi, đi đến U Minh, tìm kiếm chấp niệm cả đời hắn - Liễu Linh Linh.
Nhưng hắn nhớ tới lời Kỳ Lân từng nói, sau này nghé con có thể giúp hắn tìm U Minh.
Hắn buột miệng nói: "Theo ta được biết, hình như Kỳ Lân cũng có thể tìm Lục Đạo Luân Hồi để vào U Minh?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!