"Đi thôi, sắp tới rồi." Dịch Thiên Hành nói.
Dương Bách Xuyên nhìn theo hướng Dịch Thiên Hành chỉ, phía trước là một rừng Tử Trúc, giữa rừng thấp thoáng một căn nhà tranh với cái sân nhỏ.
Hắn theo Dịch Thiên Hành đến trước căn nhà tranh đó.
Dương Bách Xuyên giật thót, lẽ nào cường giả đứng đầu Thần giới lại ở trong căn nhà tranh kia?
"Thiên Hành bái kiến Thần Hoàng!"
Đứng ngoài sân, Dịch Thiên Hành cung kính hành lễ, không còn ve bỡn cợt, bất cần như lúc nay.
"Thiên Hành, ngươi vất vả rồi. Ra sau núi đi, ta biết ngươi vẫn thèm thuồng mấy bảo vật sau núi của ta. Lát nữa hãy quay lại." Một giọng nam to lớn vang dội vang lên.
Nghe xong, mặt mày Dịch Thiên Hành rạng rỡ, vội cảm ơn. Dương Bách Xuyên còn chưa kịp phản ứng, hắn ta đã biến mất.
Dương Bách Xuyên chán nan, trơ mat nhìn Dịch Thiên Hành biến mất, thật chẳng đáng tin, sao lại bỏ mình lại đây chứ?
Đúng lúc này, từ nhà tranh vang ra tiếng gọi: "Tiểu tử, vào đây nói chuyện đi."
Cửa nhà tranh tự mở ra.
Dương Bách Xuyên sững người, nhưng vẫn bình tĩnh bước vào.
Nhìn từ ngoài thì căn nhà tranh nhỏ xíu, vậy mà vào trong mới thấy không gian không hề hẹp, phải hơn trăm mét vuông.
Trên bức tường đối diện có một bức họa.
Không đúng, nói là tranh lại giống như một bức tranh chữ.
Trông như mấy ký hiệu, mấy khắc văn ghép lại thành một bức tranh chữ, tạo thành một vòng tròn méo mó, không quy luật.
Dương Bách Xuyên thấy quen quen.
Không kìm được, hắn dán mắt nhìn kỹ.
Nhưng chỉ một giây sau đã thấy có gì đó không ổn, hắn cảm thấy chóng mặt, hoa mắt.
Hắn cố ép mình tỉnh táo, nhưng không ăn thua. Bức tranh chữ trước mắt như có ma lực, khiến người ta muốn dứt mắt ra mà không sao dứt nổi.
Trong thâm tâm hắn biết rõ không nên nhìn nữa, nhưng thật sự không dừng
nổi.
Trong tình thế như vậy, hắn cũng không biết phải làm sao.
Thần lực trong cơ thể chao đảo, nguyên thần dao động, không ổn định.
Sắp xảy ra chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Dương Bách Xuyên thực sự hoảng hồn, rốt cuộc đây thứ quỷ quái gì vậy?
May thay đúng lúc đó, hắn chỉ thấy trước mắt lóe lên, một bóng người thoáng hiện, rồi giọng nam trầm ấm vang lên như sấm rền trong đầu:
"Đạo tâm chưa đủ, ngươi chưa thể nhìn. Thôi, dừng lại đi."
Tiếng vừa dứt, Dương Bách Xuyên dừng lại được.
"Hộc ... Hộc ... "
Hắn há mồm thở dốc.
Trong lòng chỉ biết kêu, đáng sợ, quá đáng sợ.
Thở hồng hộc mấy hơi liền, Dương Bách Xuyên mới dần hồi phục.
Hắn không ngờ có ngày vì nhìn một bức tranh mà rơi cảnh thê thảm như thế, thậm chí có cảm giác nếu không có ai ngăn lại, cứ dán mắt nhìn tiếp bức tranh ấy, chưa biết chừng hồn bay phách tán.
Đúng là một bức tranh quỷ dị.
Nói thì nói vậy, nhưng hắn hiểu đây không phải trò yêu quái gì, bức tranh chữ này mang dấu ấn của Đại Đạo vô cùng huyền ảo. Hắn còn quá yếu, không chịu nổi đạo ý ẩn chứa trong bức tranh.
Phải là tu vi, đạo hạnh co nào mới có thủ đoạn khó tin đến thế?
Chỉ một bức chữ họa đã suýt khiến hắn mất mạng.
Rốt cuộc chủ nhân nơi này mạnh đến mức nào?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!