Dương Bách Xuyên cũng cảm nhận được uy lực của thiên lôi, quả thật thiên lôi ở đây mạnh hơn rất nhiều so với thiên lôi mà hắn từng gặp ở Tiên giới, không dám chủ quan, hắn dùng toàn bộ lực lượng trong Đạo Chủng để tấn công.
Phương thức của hắn giống Lục Nhĩ, lựa chọn chính diện để nghiền nát sấm
sét.
Dương Bách Xuyên tự tin thực lực của bản thân không thua kém bất kỳ ai, hắn biết rõ sức mạnh Đạo Chủng của hắn đã vượt xa, ít nhất là không có đối thủ ở Tiên giới.
“Âm ầm ~"
Một đạo thiên lôi chém xuống đầu hắn, nổ tung ngay trên đỉnh đầu.
Nhưng hắn đã hóa giải, sức mạnh đạo chủng phát huy, uy lực không hề tầm thường.
Trong lòng hắn khẽ động, sức mạnh bao phủ lấy cơ thể rồi lao lên phía trước.
Tốc độ không hề chậm.
Hắn liếc nhìn những người khác, phát hiện mọi người đều có thủ đoạn riêng ứng phó với uy lực của thiên lôi.
Điều này nằm trong dự liệu của hắn.
Đây mới chỉ là bắt đầu, nếu ngay từ đầu mọi người đã khó khăn thì không cần thiết phải lên Đăng Thiên Đài nữa.
Hơn nữa hắn biết trong những người có mặt, không một kẻ nào yếu.
Vút vút vút ...
Từng người nghênh đón thiên lôi rồi xông lên.
Chưa đầy mười hơi thở, tầm mắt Dương Bách Xuyên chợt sáng bừng, cuối cùng cũng xuất hiện trên đỉnh Đăng Thiên Đài.
Lục Nhĩ đã đến từ lâu, Dương Bách Xuyên đi tới, thấy trên người Lục Nhĩ bị thiên lôi đánh đen thui, hắn vội hỏi: "Đại ca không sao chứ?"
"Chuyện nhỏ ~" Lục Nhĩ nhe răng.
Thấy những người khác cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ có Lục Nhĩ và Hồng Y là có vết thương, hai người này dùng thân thể để đỡ thiên lôi, đúng là ấn tượng.
"Mọi người đều không sao chứ ~" Dương Bách Xuyên hỏi.
"Không sao ... "
Không khác nhiều với dự đoán của hắn, thật cả đều có bản lĩnh riêng.
Điều khiến hắn kinh ngạc nhất là con trai Dương Tinh Phó, dường như đây là người thoải mái nhất trong số họ, Dương Bách Xuyên đã có nhận thức mới về Ma đạo.
Hắn cũng biết rõ Dương Tinh Phó có thể nhẹ nhàng như vậy, phần nhiều là do thần ma trong người thng bé đã thức tỉnh.
Một thân đầy bản lĩnh.
Thấy mọi người đều không sao, Dương Bách Xuyên nhìn về phía trước.
Trên Đăng Thiên Đài khổng quả nhiên có một Thiên Môn lơ lửng, rõ ràng xuất hiện giữa không trung nhưng lại không hề cảm thấy kỳ quái, trái lại trông rất tự nhiên.
Đối với sự vật thiên giới, Dương Bách Xuyên đã có nhận thức hoàn toàn mới.
Thiên Môn có hình dạng cửu cung, giống như một tấm gương khổng lồ, tỏa ra vầng hào quang trắng mờ ảo, có chín hướng nhưng trên đó đã xuất hiện vết nứt, còn vừa đủ ba hướng, điều này chứng minh những gì Lã Xuân Thu nói.
Trước kia Thiên Môn có chín thiên nhân xuất hiện, nhưng bây giờ chỉ còn ba.
Sáu cánh kia đã bị phá.
Thiên Môn được bao quanh bởi những minh văn huyền ảo, trông rất cổ xưa và thần bí.
"Đây chính là cái gọi là Thiên Môn?" Dương Bách Xuyên hỏi.
Lã Xuân Thu trả lời: "Phải, đây chính là Thiên Môn, bây giờ chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, có lẽ thiên nhân đã biết tới sự xuất hiện của chúng ta ~"
"Vút vút ... "
Ngay lập tức, Thiên Môn đột nhiên phát ra tiếng vang.
"Đến rồi ~" Liễu Diệp Mi khẽ nói, nhưng lại mang theo vẻ nghiêm túc chưa từng có.
Chỉ trong chớp mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Thiên Môn đang lơ lửng trên đỉnh của Đăng Thiên Đài.
Mọi người biết thiên nhân sắp đến.
Đứng trên Đăng Thiên Đài, bọn họ có thể nhìn thấy chín tram dặm bên ngoài không gian bị phong tỏa, xung quanh là cảnh tượng hỗn độn.
Đây chính là sự đàn áp của thiên giới dành cho người phi thăng.
Đương nhiên sự đan ap nặng nhất mà moi người phải đối mat vẫn là thiên nhân.
Tiên nhân và Thiên Nhân căn bản không cùng một cấp bậc.
Nhưng bọn họ có chín người, không một ai sợ hãi.
Đến cũng đến rồi, dù sao vẫn phải đối mặt.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!