Dương Bách Xuyên ở lại nhà Vương Đại Tài một đêm, sáng hôm sau vào núi.
Theo lời Vương Đại Tài, nơi con trai và con dâu ông ta vào rừng săn bắn giống với núi Hồng Diệp.
Đều là dãy núi lớn, có cả rừng nguyên sinh.
Nơi đây bốn mùa rõ ràng, đến mùa đông, trai tráng trong thôn sẽ vào núi săn bắn để bổ sung gia dụng trong nhà, đúng kiểu cuộc sống của người thường.
Chỉ khác ở chỗ, đa phần khi đi sẵn thì cả nhà sẽ rủ nhau đi, cha mẹ của Tiểu Hoa Nhi cũng là hai vợ chồng cùng vào núi săn bắn rồi không bao giờ trở về nữa.
Dương Bách Xuyên đã hứa thì phải đi tìm.
Trước khi đi, hắn bứt một sợi tóc của Tiểu Hoa Nhi để làm vật dẫn. Việc tìm người coi như đã có manh mối, chỉ cần thi pháp thì sẽ biết cha mẹ Tiểu Hoa còn sống hay không. Nếu còn sống thì đương nhiên mang về, còn nếu chết rồi ...
Thôi, chết rồi thì cũng phải có thi thể, hắn vẫn sẽ đi một chuyến.
Ngoài ra, mục tiêu chính của hắn là lên núi Hồng Diệp xem rốt cuộc trên đó có tu sĩ hay không.
Coi như đay là nhiệm vụ đầu tiên trong chuyến ren luyện ở không gian Tán Tiên vậy.
Hỏi rõ đường đi xong, Dương Bách Xuyên vào núi.
Vương Đại Tài tiễn hắn ra đầu thôn, muốn nói gì đó, cuối cùng lại chẳng biết mở lời thế nào.
Dương Bách Xuyên thì hiểu Vương Đại Tài muốn nói gì, hắn cười nói: "Đừng lo. Lần này ta giúp lão giải tỏa một tâm nguyện. Vẫn câu ấy, đừng đặt kỳ vọng quá lớn vào chuyện con trai con dâu của lão còn sống."
"Lão biết, lão rất biết ơn thượng tiên. Cũng mong thượng tiên chú ý an toàn." Vương Đại Tài khom người hành lễ.
Thoắt cái, Dương Bách Xuyên đã khuất dạng, chỉ để lại một câu: "Về chờ tin đi. Trong mười ngày chắc chắn ta sẽ cho lão câu trả lời."
...
Tuy không dùng pháp lực, nhưng dù sao thì người tu hành vẫn là người tu hành. Chỉ riêng thân thể đã khác xa với phàm nhân. Đặc biệt Dương Bách Xuyên còn là Thiên Tôn nữa, cường độ thân thể của hắn vượt xa tiên nhân bình thường.
Nhoáng cái đã băng qua núi rừng, tiến vào khu rừng cách đó hơn mười dặm.
Hắn cầm sợi tóc của Tiểu Hoa Nhi, miệng lẩm nhẩm, bắt đầu thi pháp. Tìm tiên nhân thì khó, nhưng tìm phàm nhân có cùng huyết mạch qua vật dẫn thì dễ như trở bàn tay.
Vài phút sau, hắn bỗng ngẩng đầu nhìn về sâu trong dãy núi.
Hắn đã cảm ứng được: "Vận khí của Tiểu Hoa Nhi không tệ, cả hai vẫn còn sống."
Khi thi pháp, hắn rõ ràng cảm thấy giữa trời đất vang lên tiếng nổ đến từ sợi tóc trong tay. Sợi tóc bay vút đi, phát ra tín hiệu sức sống mạnh mẽ.
Điều đo chứng tỏ cha mẹ Tiểu Hoa Nhi vẫn còn sống.
Dương Bách Xuyên nhanh chóng lần theo cảm ứng mà đi.
Hơn mười phút sau, một ngọn núi cao chọc trời, khắp sườn mọc đầy cây Hồng Diệp hiện ra trước mắt.
Dương Bách Xuyên khựng lại.
Dự định ban đầu của hắn sau khi vào núi là đi tìm cha mẹ của Tiểu Hoa Nhi, rồi mới đến núi Hồng Diệp. Không ngờ sau khi lần theo cảm ứng của sợi tóc thì cha mẹ của Tiểu Hoa Nhi lại ở trên núi Hồng Diệp này.
Vương Đại Tài từng nói trên nui Hồng Diệp có thượng tiên.
Hiện tại hắn thi pháp cảm được tung tích cha mẹ Tiểu Hoa ở núi Hồng Diệp, chuyện này có chút kỳ quái.
Chỉ có hai khả năng.
Một là ba năm trước, cha mẹ Tiểu Hoa vào núi đã lên núi Hồng Diệp và dấn thân vào con đường tu hành. Nhưng nói thế lại không thông, dù có tu hành trên núi Hồng Diệp, cũng đâu cần bỏ mặc cha già và Tiểu Hoa Nhi?
Khả năng này không hợp lý.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!