Ba người đều biết bọn họ như thế nào, sau này có thể có thành tựu hay không toàn bộ đều phải nhờ vào Dương Bách Xuyên, cho nên mọi chuyện đều phải theo sát bước chân của Dương Bách Xuyên.
Tuy rằng ba người không hiểu Vân Môn là cái gì, thế nhưng có một điểm cũng rất rõ ràng, đó chính là Dương Bách Xuyên cũng đưa em gái ruột Dương San San của mình vào Vân Môn, cho nên ba người Kiều Phúc cho rằng Vân Môn chắc chắn là một tổ chức quan trọng của Dương Bách Xuyên.
Trước đó, ở trong sảnh chính, tất cả mọi người đều gia nhập Vân Môn, duy chỉ có ba người bọn họ là Dương Bách Xuyên nói gì khiến cho Kiều Phúc rất sốt ruột.
“Xin chủ nhân cho chúng tôi gia nhập Vân Môn, giúp đỡ cho chủ nhân.” Nhóc dễ thương Ngô Mặc Thu cũng nói theo.
Dương Bách Xuyên nhìn ba người, dở khóc dở cười nói: “Mấy người đứng lên đi, tuy rằng tôi không nói, thế nhưng trong lòng đã sớm coi các người trở thành một phần tử của Vân Môn, vẫn là câu nói kia ba người tạm thời che dấu âm thầm không cần ra mặt, làm một hậu phương bảo vệ an toàn của biệt thự và Vân Môn.
Ba người các ngươi là quỷ tu, không giống tu chân giả, như vậy đi, sau này ba người chính là hộ pháp bí mật bảo vệ Vân Môn, trọng trách bảo vệ Vân Môn sẽ giao cho ba người.”
Chờ Dương Bách Xuyên nói xong, ba người Kiều Phúc mới vui mừng đứng dậy.
Nhưng mà Dương Bách Xuyên nhìn về phía Ngô Mặc Hạ lại cứng mặt nói: “Sau này nhớ kỹ tôi là người bảo vệ cho mấy người, mọi người đều là người quan trọng đối với tôi, Mặc Hạ, em tự tiện chạy về đây là không nên, nhớ kỹ không có lần sau.
Còn có Kiều Phúc, cậu cũng vậy, sau này cậu cũng phải biết phải phân rõ nặng nhẹ, đối với ba người mấy người tôi nói lại một lần nữa, vẫn là câu nói kia, tôi sẽ coi mọi người trở thành người của mình, tương lai sẽ không phụ lòng ba người.”
Kiều Phúc và Ngô Mặc Hạ nghe được Dương Bách Xuyên không nhẹ không nặng nói, cả người run rẩy, hai người biết lần này thật sự quá nông nổi, không nên bỏ mặc người mà chủ nhân muốn bảo vệ lại tự tiện trở về, ngẫm lại nếu mẹ Lâm Hoan xảy ra chuyện gì...
Ngô Mặc Hạ và Kiều Phúc đều run rẩy đến mất hồn, đến lúc đó khó thoát khỏi trách nhiệm.