Không thể nào?
Nếu thật thế thì năm đó bọn họ đi đánh Vân Môn, sao không thấy chúng nhảy
ra?
Có gì đó không đúng.
Năm ấy tên Dương Bách Xuyên kia không có mặt ở Vân Môn, giờ đột nhiên nổi lên, chẳng lẽ đã đạt được cơ duyên gì đó?
Dù sao cẩn thận vẫn hơn.
Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Ông ta còn sống đi ra được từ bí cảnh Tiên Ma, thì người khác cũng có thể, như người của ba đại thế lực Thiên Tôn, của Tiêu Dao Cung, và vài nhà khác nữa.
Thậm chí tu vi của những kẻ đó chưa chắc đã kém ông ta, nền tảng của ba đại thế lực Thiên Tôn còn mạnh hơn Vẫn Tinh Điện nhiều.
Tính ông ta đa nghi, thận trọng, nếu không đã chẳng thể sống sót ra khỏi bí cảnh Tiên Ma.
Tuy thấy lời Tổ Giáp khó tin, nhưng chuyện kiểu này thà tin có còn hơn là không. Cẩn trọng mới sống lâu.
Để chắc ăn vẫn phải chuẩn bị phương án dự phòng.
Nghĩ vậy, Tổ Kế Thiên nhìn về phía năm cường giả thông ngộ thất trọng của ba đại thế lực Thiên Tôn và Tiêu Dao Cung, nói: "Các vị đạo hữu, ta từng tìm hiểu về tên Dương Bách Xuyên kia, hắn là đệ tử quan môn của Vân Thiên Tà, nghe nói rất yêu dị. Lời của Tổ Giáp tuy có phần hoang đường, nhưng chuyện thế này, cẩn thận vẫn hơn.
Diệt truyền thừa của Vân Thiên Tà là mục tiêu chung của mấy nhà ta, đã kết tử thù với Vân Môn, lần trước không diệt được, nay hắn còn dám chủ động tuyên chiến. Lần này dù thế nào cũng phải diệt hắn và Vân Môn.
Vì vậy mong các vị mời cường giả thông ngộ bát trọng đứng sau các vị tới một chuyến. Nhỡ đâu bên cạnh Dương Bách Xuyên thật sự có cao thủ đạo hạnh cao thì sao?
Việc này liên quan đến tính mạng chúng ta, xin các vị hãy mời cường giả thông ngộ bát trọng của tông môn đến trợ trận!"
Nghe Tổ Kế Thiên nói vậy, năm người liếc nhau, đều thấy có lý, bèn gật đầu đáp ứng. Quả thực sau lưng mỗi nhà đều có cường giả thông ngộ bát trọng, lần này chỉ cử họ tới, đều là thất trọng, nhưng nếu bên Dương Bách Xuyên có bát trọng thì sẽ rất nguy hiểm.
Mấy người lập tức liên lạc cầu viện tông môn của mình, xin cường giả bát trọng đến.
"Báo ... "
Một bóng người lao vào điện, đây là người phụ trách tình báo của Vẫn Tinh Điện.
"Nói." Tổ Kế Thiên quát.
"Bẩm sư tổ, Dương Bách Xuyên dẫn người của Vân Môn đã xông thẳng tới tiên sơn của Vẫn Tinh Điện, hiện đang ở ngoài sơn môn."
"Đến nhanh that." Tổ Kế Thiên lẩm bẩm.
Ông ta đứng dậy: "Các vị, người ta đã đến thận nơi thì chúng ta cũng nên ra ngoài nghênh chiến thôi."
Nói xong, trên người Tổ Kế Thiên bùng nổ khí thế cường giả thông ngộ bát trọng, xông thẳng lên trời, khiến mọi người trong điện đều biến sắc.
Quả nhiên Tổ Kế Thiên rất mạnh.
Cá Chạch dừng lại bên ngoai sơn mon Vẫn Tinh Điện.
Dương Bách Xuyên nhìn sơn môn bị đại trận bao phủ, chuẩn bị ra lệnh công phá xông thẳng vào trong.
Đúng lúc này, từng vệt sáng từ trong bay ra.
Hết người này đến người khác, cả thảy 36 người, đều là thông ngộ.
Kẻ dẫn đầu là một lão giả, tu vi thông ngộ bát trọng, không cần hỏi cũng biết đó là kẻ năm xưa dẫn quân đánh Vân Môn.
Tổ Kế Thiên liếc nhìn đám người Dương Bách Xuyên, cuối cùng dừng lại ở Dương Bách Xuyên đang đứng trên đầu Cá Chạch, rồi bỗng bật cười.
"Ha ha ha ... "
Tiếng cười ngông cuồng, tràn đầy giễu cợt.
Ông ta nhìn chằm chẵm Dương Bách Xuyên: "Ngươi chính là môn chủ Vân Môn, Dương Bách Xuyên?"
"Là ta." Dương Bách Xuyên nheo mắt.
"Bản tọa là Tổ Kế Thiên. Giờ ngươi quỳ xuống tự kết liễu đi, lão phu cho ngươi toàn thay. Một tên Tiên Ton con con mà lại có thể lên làm môn chủ. Bản tọa còn tưởng ít nhất ngươi cũng phải có tu vi thông ngộ tam hay tứ trọng gì đó, không ngờ chỉ là một tên Tiên Tôn. Nhanh tự sát đi, đừng làm mất mặt Vân Thiên Tà."
Tổ Kế Thiên cười lớn, cảm thấy vừa rồi bản thân cẩn thận quá. Quả thực bên cạnh hắn có đại yêu, nhưng khí tứ không tới bát trọng. Nữ tử Hắc Liên năm ấy cũng ở đây, trông như chẳng thay đổi gì.
Nghe Tổ Kế Thiên mỉa mai cảnh giới của Dương Bách Xuyên, Vân Trường Sinh và những người khác đều nhíu mày. Cảnh giới của tiểu sư đệ đúng là chưa thay đổi, nhưng họ biết thực lực của tiểu sư đệ giờ chẳng kém ai.
Dương Bách Xuyên chậm rãi mở miệng: "Thông ngộ à? Có gì ghê gớm. Đã coi trọng cảnh giới, vậy ta chiều ngươi."
Nói xong, ngũ quang thập sắc trên người hắn bùng nổ.
"Âm ầm ầm ... "