Ngay khi họ vừa biến mất, ánh sáng vàng trong đại điện lại bùng lên, gấp hàng trăm, hàng nghìn, thậm chí là hàng vạn lần vừa rồi.
Một lát sau, khoảng hư không cách tổng điện Vân Môn một nghìn mét bỗng trở nên vặn vẹo.
Vân Trường Sinh dẫn theo sư đệ, sư muội ra ngoài.
“Mẹ kiếp, con quạ đen kia đốt đại điện của đệ rồi ~" Nhìn đại điện ở phía xa, Dương Bách Xuyên chửi ầm lên.
Trước mắt bọn họ, chính điện Vân Môn đã hoàn toàn biến mất, không còn lấy một hạt bụi.
Nơi đó chỉ còn một quả cầu ánh sáng vàng đường kính ba mươi mét, rõ ràng là do quạ đen sau khi nuốt nội đan biến thành.
“Âm!"
"Chiếp ... "
Tiếng nổ lại vang lên, từ bên trong quả cầu vàng, một chùm sáng phóng thẳng lên trời, dễ dàng phá vỡ trận pháp Vân Môn, xuyên thủng tầng mây xanh ...
Mọi người ngẩng đầu nhìn, tất cả đều thấy ánh sáng kia xuyên thủng bầu trời.
Ngay sau đó, tiếng hót như Phượng Hoàng vang vọng khắp Vân Môn.
“Không được rồi, đại sư huynh mau bày kết giới giúp đệ, nếu không toàn bộ tổng điện sẽ bị hủy diệt mất!" Dương Bách Xuyên nhìn thấy ánh sáng vàng kia, hắn vội vàng la lên.
Hắn cảm nhận rõ nhiệt độ vẫn đang tăng lên, càng lúc càng nóng, trước mắt mới chỉ phá hủy chính điện, nhưng Vân Môn là một mảng kiến trúc lớn với hàng trăm thiền điện, nếu cứ tiếp tục thế này thì tất cả sẽ bị thiêu rụi. Trong mắt hắn, ánh sáng vàng kia như một quả cầu lửa khổng lồ, hoặc nói đúng hơn nó giống như một mặt trời chói lọi.
Nóng hầm hập!
Vân Trường Sinh vung tay, thiết lập một kết giới có đường kính ngàn mét bao quanh quả cầu vàng.
Nhưng ngay sau đó, Vân Trường Sinh hít sâu một hơi: "Nhiệt độ quá cao, sư đệ mau giúp ta!" Dứt lời, hắn đánh từng đạo pháp khí, cật lực duy trì kết giới.
Tinh Thần Tử và Cơ Tử Hà lập tức gia nhập.
Dương Bách Xuyên đang định ra tay giúp thì nghe thấy tiếng thét dài ...
Hắn nhìn vào trong quả cầu vàng khổng lồ, một con chim mang theo ánh sáng vàng rực rỡ bay lên.
"Chiếp ~"
"Hahaha ~ Lão tử đã trở lại ~"
Nghe giọng thì đúng là quạ đen.
Dương Bách Xuyên chỉ có thể nhìn thấy một con chim lớn đang đập cánh bay lơ lửng trên không trung, nhưng tiếng kêu thì rất rõ, quả thật là quạ đen.
Dương Bách Xuyên lập tức hét lên: "Con quạ đen kia! Mẹ nhà ngươi, mau dừng lại cho ta, nếu ngươi đốt cháy điện Vân Môn, tiểu gia sẽ lột sạch lông của ngươi ~"
“Vù ... "
Dứt lời, giữa trời đất vang lên tiếng vù vù.
Ánh sáng vàng chói mắt dần tan biến, cột sáng xuyên trời cũng tan đi.
Mọi thứ trở lại bình thường.
Đám người Vân Trường Sinh thu hồi pháp lực, thở phào nhẹ nhõm.
Cơn nóng hầm hập cũng biến mất.
Đại điện đã bốc hơi đâu mất, chỉ còn một con chim lớn màu vàng kim lơ lửng.
Dương Bách Xuyên trực tiếp biến mất, sau đó xuất hiện ngay trong đại điện.
Đúng là Tam Túc Kim Ô!
Đầu phượng, đuôi phượng, toàn thân phủ đầy lông vũ dài có hoa văn kỳ lạ. Hai chân như chân gà, chân thứ ba mọc ở ngực.
Trên đầu có mào, hình thể tuy gầy nhưng nhưng đôi mắt vàng kim của nó lại rất sống động, toát ra uy áp khó tả.