Dương Bách Xuyên vừa nói xong đã dẫn đầu tiến vào, trong lòng lại khẽ động, nghĩ tới Lam Tâm Tiên Vương.
Bởi theo lời kể của oắt con kia, sau khi vào thác nước và xuyên qua núi chính là một thung lũng biển hoa, có những đóa hoa khổng lồ, rất giống vườn hoa năm xưa của Lam Tâm Tiên Vương.
Oắt con Phi Hùng cũng nói, ngoài Ong Tiên ra còn có một nữ nhân Nhân tộc khiến hắn ta cũng sợ hãi, điều này khiến Dương Bách Xuyên nghĩ đến Lam Tâm Tiên Vương.
Chỉ có thần thông Phương Thốn Can Khôn của Lam Tâm Tiên Vương mới có thể thay đổi hoàn cảnh sinh vật, biến những bông hoa nhỏ bé thành lớn như ngôi nhà.
Cho nen bay gio han suy doan, rat co the nu nhan kia chinh la Lam Tam Tien Vương.
Năm xưa, Lam Tâm Tiên Vương là nhân vật từ mười vạn năm trước, nàng ấy cung từng truyền thu than thong Phương Thon Can Khon cho han, co the coi như nửa người sư phụ.
Hắn vẫn luôn mong là nếu nàng ấy còn sống, có ngày lên được Tiên Giới thì có thể gặp lại, cũng là để tỏ lòng cảm tạ nàng ấy năm xưa.
Năm đó, nếu không nho tiểu thế giới do Lam Tâm Tiên Vương tạo ra thì hắn đã không gặp được Lục Nhĩ đại ca và Cửu Nhi tỷ tỷ, hay con Trâu thần Ngũ Sắc kia, cũng sẽ không có được thần thông Phương Thốn Càn Khôn của Lam Tâm Tiên Vương. Mặc dù han rất ít khi dùng thần thông này, nhưng ở hoa viên Lam Tâm, hắn từng có được những khối mật tinh và đem về làm tài nguyên tu luyện cho người thân và bằng hữu ở Vân Môn, khiến bọn họ đều tăng tiến tu vi rất nhiều.
Đó là một ân tình, cũng là nhân quả trên con đường tu luyện, cần phải khắc ghi trong tim.
Giờ đây biết đâu lại có cơ hội đền đáp, bày tỏ lòng cảm tạ.
Mà theo lời oắt con Phi Hùng nói, hiện giờ tu vi của Cửu Nhi tỷ tỷ đã là Đại Tiên Tôn, còn người nữ nhân kia nếu thật sự là Lam Tâm Tiên Vương thì e rằng đã đạt tới trình độ Thông Ngộ rồi ...
Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên không khỏi cảm thấy kích động.
Xuyên qua thác nước quả nhiên là một hang động tự nhiên, cứ đi thẳng về phía trước ...
Khoảng nửa giờ sau, trước mắt hắn bỗng sáng rực lên, bọn họ đã ra khỏi núi.
Quả nhiên đã tới được thung lũng hoa biển.
Đúng như lời oắt con kia nói, mỗi đóa hoa ở đây đều vô cùng to lớn, có đủ loại khác nhau, cảnh sắc rất giống hoa viên Lam Tâm năm xưa dưới hạ giới.
Bốn mùa như xuân, trăm hoa đua nở, quả thật là một nơi phủ đệ tiên cảnh.
Hắn dẫn theo oắt con và Cá Chạch bước vào rìa biển hoa, lúc đang quan sát khung cảnh thì trên bầu trời vang lên tiếng "vo vo vo" dữ dội.
"Mẹ ơi ~ là ong mật tới rồi, nàng ta phát hiện ra chúng ta rồi, chủ nhân làm sao bây giờ ~"
Phi Hùng gần như phản ứng ngay lập tức, sắc mặt thay đổi, có vẻ hắn ta từng chịu thiệt thòi không ít.
Mà Cá Chạch từng bị ong mật đốt cũng theo bản năng nấp sau lưng Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên cười mắng: "Hai tên nhát gan ~"
"Vo vo vo ... "
Chỉ trong chớp mắt, trên trời đã xuất hiện một đàn ong che trời lấp đất, sắp bao vây lấy ba người.
Lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên, kèm theo tiếng quát giận dữ: "Được lắm tên béo vô liêm sỉ kia, hôm nay dám lợi dụng lúc bản tôn bế quan để trộm mật, chết cũng không biết hối cải, lại còn dám dắt người ngoài đến đây. Hôm nay xem bản tôn có lột da gấu của ngươi làm áo mới hay không!"
Nghe câu mắng này, Dương Bách Xuyên liền nhận ra ngay, đó chính là giọng của Ong Tiên Cửu Nhi tỷ tỷ.
Lúc này, trong lòng hắn cũng vô cùng kích động, cố nhân đã mấy nghìn năm không gặp!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!