Năng lượng từ quả vừa ăn bùng nổ trong cơ thể Dương Bách Xuyên, vẻ mặt hắn thay đổi nhưng không hoảng hốt, hắn lập tức vận công Càn Khôn Nội Ngoại Quyết.
Với hắn mà nói, công pháp Thần Đạo chính là ưu thế vượt trội so với bất kỳ tiên nhân nào khác. Chỉ cần là lực lượng tồn tại trong Tiên giới, về lý thuyết, hắn đều có thể luyện hóa thành thần lực nhờ Càn Khôn Nội Ngoại Quyết.
Lần nào cũng đúng, trước kia ngay cả ma khí hắn cũng luyện hóa được.
Sức mạnh hồng hoang ẩn chứa trong một quả nhỏ cũng sẽ không làm khó được hắn.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Chỉ trong chớp mắt, năng lượng cuồng bạo đã bị hắn luyện hóa.
Nhìn sang Cá Chạch, con hàng kia đang ôm một chùm quả đỏ, miệng ăn ngon lành, rõ ràng năng lượng trong quả không hề ảnh hưởng tới nó.
Cũng phải thôi, nó vốn là Côn Bằng, sinh vật cổ xưa cường đại, tổ tiên nó đã tồn tại từ lúc khai thiên lập địa. Năng lượng của thời đó còn bá đạo hơn nhiều.
Chút năng lượng này với nó chỉ là chuyện cỏn con.
Một người một thú đang thưởng thức loại quả mỹ vị, trên thân cây bỗng nhiên vang lên giọng nói đầy tức giận: "Hai tên trộm kia! Dám ăn Địa Tinh Quả của ta! Các ngươi có biết xấu hổ hay không, ai cho các ngươi lá gan đó."
Dương Bách Xuyên và Cá Chạch giật mình ngẩng đầu nhìn.
Vẻ mặt cả hai đều thay đổi.
Giọng nói này vang lên từ trên ngọn cây, khoảng cách có thể nói là rất gần, vậy mà không một ai phát giác.
"Cao thủ?"
Dương Bách Xuyên lẩm bẩm.
Ánh mắt xuyên qua tán lá, trên ngọn cây cách đó mấy chục mét, hắn nhìn thấy bóng dáng màu đỏ thẫm.
Có một sinh vật nào đó đang ở trên ngọn cây.
Đang suy nghĩ, Cá Chạch đột nhiên gào lên, khí tức bùng phát, nó mắng: "Tên tiểu tử lừa đảo! Xuống đây cho ta!"
Cá Chạch quay sang nói với Dương Bách Xuyên: "Chủ nhân, chính là tên nhóc kia! Con gấu yêu đã gạt ta."
Dương Bách Xuyên nheo mắt, toàn thân căng cứng. Rõ ràng gấu yêu mà Cá Chạch nhắc tới không hề đơn giản, khoảng cách gần như vậy mà hắn không hề cảm nhận được chút hơi thở nào!
Bọn họ đã tìm đúng chỗ, quả nhiên gấu yêu xuất hiện ở đây, hoặc nói đúng hơn, cái cây khổng lồ này chắc chắn là hang ổ của nó.
Ăn vài quả đã bị gọi là "trộm", Dương Bách Xuyên hơi buồn cười.
Giọng nói từ trên cây rõ ràng là của trẻ con.
Nhung han biết, sinh vat có thể xuat hiện ở tiểu Hồng Hoang, sao có thể là trẻ con được?
Tất cả sinh vật tu luyện đều không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài.
Trên ngọn cây vang lên tiếng lá cây xào xạc, một bóng đỏ từ trên cây lao xuống.
Lần này, Dương Bách Xuyên đã nhìn rõ.
Một con gấu trúc lông đỏ, mắt đen linh hoạt, sau lưng có đôi cánh! Đúng là gấu, thân hình tròn trịa đáng yêu.
Sau khi rơi xuống đất, ánh sáng đỏ lóe lên, nó hóa thành một đứa trẻ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!