Sự quỷ dị của Tiểu Hồng Hoang khiến Dương Bách Xuyên rất cẩn thận, nhưng với hắn mà nói điền hắn cần đề phòng chính là môi trường và những sinh vật khổng lồ ở nơi này.
Hắn không quá để tâm tới những sinh linh tu luyện. Dù mạnh đến đâu, chúng cũng có trí khôn, mà sinh linh có trí tuệ thường tu luyện đắc đạo. Đã tu luyện thì ắt có sơ hở, bọn chúng không phải là một sự tồn tại bất khả chiến bại.
Trong mắt Dương Bách Xuyên, con gấu yêu trêu chọc Cá Chạch cũng giống vậy, theo lời của Cá Chạch thì con hàng này cũng không phải vô địch.
Đã vậy, nếu nó dám bắt nạt Cá Chạch, với tư cách là chủ nhân, hắn sẽ đi đòi lại công bằng!
Nơi này rất rộng, chỉ riêng cái hồ trước mặt đã có đường kính mấy nghìn mét, nhưng tổng thể lại giống như một hình tròn, ba mặt mặt được núi bao quanh.
Phía hạ lưu như bắt nguồn từ khu rừng lúc hắn tiến vào, Cá Chạch nói thượng nguồn nằm sâu trong núi, nơi có thác nước cao hàng nghìn trượng. Nó gặp con gấu yêu ở hạ lưu, phía sau thác nước là một hang động, sau khi đi sâu vào trong sẽ tới một thế giới khác.
Cá Chạch không vào sâu, nhưng gấu yêu lại chui vào đó để trộm mật ong.
Bây giờ, nó đang dẫn Dương Bách Xuyên đi dọc hồ về phía hạ lưu để tìm con gấu đó.
"Chủ nhân, ta gặp thẳng nhóc đó ở đây!" - Cá Chạch dẫn Dương Bách Xuyên dừng chân dưới một gốc cây lớn.
"Ngươi cũng chỉ là một tên nhóc!" - Dương Bách Xuyên lườm nó một cái, nhưng mắt lại liếc nhìn xung quanh. Theo suy đoán của hắn, con gấu yêu kia hẳn vẫn ở quanh đây, chỉ cần tìm kỹ là có thể thấy được.
Hắn dùng Càn Khôn Nhãn, bắt đầu tìm kiếm.
Vài phút sau, Càn Khôn Nhãn của hắn bị chặn lại bởi một cái cây cổ thụ cực kỳ to lớn, hoàn toàn không thể thấy rõ hình dáng của nó, giống như có một lực lượng vô hình bao phủ lên thân cây.
Dương Bách Xuyên dừng lại: "Đi theo ta, có lẽ là tìm thấy rồi!"
Nói xong, hắn và Cá Chạch tiến về phía cây cổ thụ khổng lồ kia.
Gọi là đại thụ bởi nó thực sự rất lớn, nhìn qua cũng có thể thấy tán cây trải rộng hàng trăm mét. Không biết đường kính thân cây là bao nhiêu.
Nếu khu vực này là nơi con gấu yêu hoạt động, vậy thì gần cây đại thụ rất có khả năng là hang ổ của nó.
Dương Bách Xuyen và Ca Chach tới gần, cuối cung cũng nhìn ro được hình dáng thật sự của cây. Lúc dùng Càn Khôn Nhãn chỉ thấy mơ hồ, nhưng nhìn bằng mắt thường lại thấy rất rõ ràng.
Đúng là một cái cây rất lớn, cành lá sum suê, vươn thẳng lên tận mây xanh!
Hơn nữa, đây là một loại cây ăn quả, trên cành đầy những chùm quả đỏ rực treo lủng lẳng, chúng giống như chùm nho khổng lồ, mỗi quả to bằng nắm tay.
Mùi thơm ngọt ngào tỏa ra thơm ngát.
Tán cây che phủ cả một vùng rộng hàng trăm mét, như một chiếc ô khổng lồ.
"Cái cây này to thật!"
Cá Chạch cảm thán, nhưng ngay sau đó nó lại nói: "Qua thơm qua!"
Bản chất háu ăn lộ rõ, nó lập tức lao lên ngọn cây.
"Rào rào ... "
Một lát sau, Cá Chạch ngậm một chùm quả đỏ mọng leo xuống.
“Chủ nhân, ăn đi, ngọt lắm, có năng lượng nữa!"
“Đồ ham ăn! Quả này có ăn được không mà ngươi ăn?" Dương Bách Xuyên mắng nó, con hàng này không cứu được nữa rồi, từ sau khi vào tiểu Hồng Hoang, nó chỉ có biết ăn.
Nhìn thấy cái gì cũng ăn.
Mặc dù mắng nhưng hắn vẫn cầm lấy chùm quả mà Cá Chạch đưa cho, hái một trái cắn thử.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!