"Đại sư huynh, chớ lỗ mãng!" Cơ Tử Hà chưa bao giờ thấy đại sư huynh nổi giận với người nhà như vậy, nàng còn cảm nhận được sát khí đang tỏa ra từ trên người huynh ấy.
Cơ Tử Hà biết, những người này đều là thành viên lâu đời của Luyện Tạo Tiên Minh, ai ai cũng có công lao với môn phái, bọn họ có sức ảnh hưởng rất lớn trong nội bộ Luyện Tạo Tiên Minh.
Nếu đại sư huynh không kìm được mà giết một người, cho dù những người khác kiêng dè huynh ấy đã đạt cảnh giới Thông Ngộ mà không dám ra tay, nhưng về sau trong lòng đã có sẵn khúc mắc. Điều này không chỉ ảnh hưởng đến việc sáp nhập Luyện Tạo Tiên Minh vào Vân Môn, mà ngay cả việc thành lập Vân Môn cũng sẽ gặp trở ngại.
Thật ra nàng biết đại sư huynh đang bảo vệ tiểu sư đệ. Quản lý một môn phái không hề dễ, nhất là khi sáp nhập một thế lực lớn vào Vân Môn vốn chưa có nền tảng vững chắc, những người này không phục, chắc chắn phải có người đứng ra đóng vai ác. Đại sư huynh chính là người chuẩn bị nhận vai đó.
Nhưng giet nguoi khong phải là chuyen tot, vay nen Co Tử Ha không mới lên tiếng.
"Tiểu sư muội đừng lo, ta tự có chừng mực." Vân Trường Sinh nhíu mày, hắn bước đến trước mặt lão giả kia.
Những người khác mặt mày tái mét, cảm nhận được sát khí của Vân Trường Sinh, không ai dám lên tiếng. Một khi Thông Ngộ nổi giận thì cả đám bọn họ sẽ không chống lại được.
"Khụ ... khụ ... "
Chung Văn Hạ ho ra máu, ông ta khiếp sợ nhìn Vân Trường Sinh đang tiến lại gần. Cứ tưởng mình nịnh nọt đúng người, ủng hộ Vân Trường Sinh làm chủ Vân Môn, nào ngờ hn ta lại nổi giận, thậm chí còn có ý định giết chết mình.
Trong lòng Chung Văn Hạ bắt đầu thấp thỏm. Vân Trường Sinh giết ông ta là chuyện dễ như trở bàn tay.
Mặc dù ông ta là lão Tiên tôn đỉnh phong, nhưng chưa bước vào cảnh giới Thông Ngộ. Nghe Tiên Tôn đại viên mãn đỉnh phong và Thông Ngộ chỉ cách nhau một bước, nhưng khoảng cách này chẳng khác nào vực sâu thăm thẩm. Vân Trường Sinh muốn giết ông ta dễ như chơi.
Vân Trường Sinh nhìn chẳm chằm Chung Văn Hạ, trầm giọng nói: "Việc Luyện Tạo Tiên Minh sáp nhập vào Vân Môn là quyết định chung của ba vị sư nương, cũng là ý của sư phụ ta - Vân Thiên Tà. Tiểu sư đệ ta là truyền nhân chính tông ...
Các người cũng đã nhận được chỉ thị từ ba vị sư nương, bản thân ta cũng vì coi trọng các người là những thanh viên lâu năm của Luyện Tạo Tiên Minh nên mới đích thân đến thông báo việc này.
Trước khi đến, ta đã nói rõ ràng với tất cả, sư đệ ta là người đứng đầu Vân Môn, sau này sẽ là môn chủ của chúng ta. Ta không cho phép bất kỳ ai chất vấn hắn! Chung Văn Hạ, hôm nay ông dám nghi ngờ, nói ra những lời như vậy là không đồng ý với ý chỉ của ba vị sư nương, hay đang nghi ngờ sư phụ ta - Thiên Tà Chí Tôn?
Hoặc ông đang âm mưu chia rẽ huynh đệ chúng ta? Ông có toan tính gì? Ta đã từng nói, kẻ nào dám nghi ngờ việc này, ta sẽ lập tức thanh lý môn hộ.
Thật ra, các người chỉ có quyền nghe lệnh, không có tư cách đưa ra ý kiến! Ta tôn trọng các người là lão làng của Tiên Minh nên tự mình đến thông báo, nhưng ông thật khiến ta thất vọng ... Bây giờ, lay ông để thực hiện lời cam kết thanh lý môn hộ. Ta không cho phép bất kỳ ai âm mưu gây chia rẽ nội bộ Vân Môn!"
"Vân thống lĩnh ... Ta biết sai rồi! Xin thống lĩnh khai ân! Ta ... ta tuyệt đối ủng hộ mọi quyết định của ngài ... " Lúc này Chung Văn Hạ mới thực sự hoảng sợ.
Dù họ là thành viên lâu năm nhưng cấp trên của của họ chính là Vân Trường Sinh. Từ khi thành lập Luyện Tạo Tiên Minh, hắn là thống soái đại diện cho ba vị sư nương, phụ trách mọi công việc liên quan.
Hon nữa, nhung loi Van Truong Sinh vừa noi khien Chung Van Ha vô cùng ap lực.
Nghi ngờ Thiên Tà Chí Tôn? Không bằng lòng với ba vị sáng lập ra Luyện Tạo Tiên Minh?
Bây giờ Chung Văn hạ mới chỉ là đại Tiên tôn, dù có đạt Thông Ngộ đi nữa, cho ông ta trăm lá gan cũng không dám nghi ngờ mấy vị đại thần kia.
Hơn nữa, nói một cách nghiêm chỉnh thì Vân Trường Sinh cũng là một trong những người sáng lập Tiên Minh. Những lời mà ông ta vừa nói có vẻ như đang nịnh bợ, nhưng thật ra vẫn có tính toán riêng. Bởi vì những người như Chung Văn Hạ đều là thành viên lâu năm của Luyện Tạo Tiên Minh, cuộc đời có thể nói là đứng trên vạn người, hưởng thụ những tài nguyên tu luyện tốt nhất của Tiên Minh, ông ta không muốn sát nhập vào Vân Môn gì gì đó.
Nếu sáp nhập, địa vị và tài nguyên tu luyện của họ chắc chắn sẽ bị lung lay. Vậy nên những lời trước đó của ông ta quả thật có tính kích động và chia rẽ, xuất phát từ tư tâm tư riêng của mình.
Ai ngờ Vân Trường Sinh lại phản ứng dữ dội như vậy?
Đúng là tự bê đá đập vào chân mình.
Đám người Chung Văn Hạ rất hiểu tính cách Vân Trường Sinh. Bình thường hắn làm việc rất thận trọng, nhưng lại là một thống lĩnh thực thụ.
Lúc nhã nhặn hắn là quân tử; khi nổi giận thì hắn chính là một tên đồ tể.
Hơn nữa, nói là làm, một khi đã quyết thì không lay chuyển.
Bây giờ Vân Trường Sinh nói sẽ giết ông ta, thì chắc chắn sẽ giết.
Chung Văn Hạ sống mấy vạn năm, khổ luyện mới đạt đến cảnh giới này, lẽ nào lại chết như vậy?
Ông ta sợ rồi~
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!