Dương Bách Xuyên nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Đỗ Kiệt Bân, hắn biết Đỗ Kiệt Bân có chuyện bí mật muốn tìm mình.
Hắn tôn trọng người bạn tốt này, cũng không truy hỏi, lúc này Đỗ Kiệt Bân chủ động nói, hắn cũng không từ chối, đi theo Đỗ Kiệt Bân sang chỗ khác.
Đỗ Kiệt Bân: "Xuyên Tử, thật ra lần này ta bị đuổi giết, thậm chí cả sư môn của ta bị đuổi giết là vì một thứ. Ta không nói ân oán trong đó, hiện tại sư môn cũng không có, tóm lại người của Vẫn Tinh Điện đuổi giết đến cửa là vì ... "
Nói xong, trong tay Đỗ Kiệt Bân xuất hiện một mặt gương to bằng bàn tay.
Dương Bách Xuyên khó hiểu nhìn hắn ta, hắn biết Đỗ Kiệt Bân vẫn còn muốn nói gì đó.
Quả nhiên, Đỗ Kiệt Bân nói tiếp: "Xuyên Tử, thứ này do sư phụ ta giao cho ta trước khi chết, là thứ mà Vẫn Tinh Điện truy tìm. Nghe sư phụ nói là chí bảo đại đạo gì đó, nhưng thứ này ở trên tay ta rất lâu rồi mà ta vẫn chưa tìm hiểu ra được, ngược lại còn liên lụy Thái Thanh Tiên Môn. Ta có lỗi với phụ thân và đồng môn, thứ này không thích hợp giữ lại trên tay ta, bây giờ ta giao nó cho ngươi ... "
"Dừng dừng dừng ... " Dương Bách Xuyên xua tay ngắt lời, thở dài nói: "Lão Đỗ, thứ này do sư phụ ngươi để lại cho ngươi, bởi vì thứ này mà sư môn của ngươi và sư môn mà ngươi lớn lên từ nhỏ bị diệt môn, dùng vô số tính mạng đổi lấy, thứ quan trọng như vậy sao lại đưa cho ta, không thích hợp, mà ta cũng không thể nhận."
Đỗ Kiệt Bân cười khổ: “Xuyên Tử, nghe ta nói. Chính vì thứ này lây dính quá nhiều máu tươi nên ta mới lo sợ áy náy, thứ này ở trong tay ta rất lâu rồi vẫn chưa nhìn ra được là gì, ngược lại còn bỏng tay. Mà ta không yên tâm giao nó cho người khác, dù sao vì nó mà hai Tiên Môn liên quan đến ta trả giá quá lớn.
Hiện tại tu vi của ngươi rất mạnh, thứ này ở trên tay ngươi cũng an toàn, hơn nữa lần này ngươi có thể sắp xếp cho những người còn lại của Thái Thanh Tiên Môn, cho chúng ta một chỗ phù hộ, khác gì đang đâm đầu vào nguy hiểm đâu. Ta biết rõ thế lực của Vẫn Tinh Điện, nó rất cường đại, lớn đến mức vô số thế lực ở Tiên giới cũng phải kiêng kị.
Ngươi thu lưu chúng ta, chúng ta không có gì để báo đáp, cho dù thứ này là thù lao nhưng không tìm hiểu được nó thì nó cũng vô dụng. Xuyên Tử, đừng từ chối, ngươi làm lòng ta dễ chịu chút đi, nếu ngươi không nhận thì ta cũng ngại mang người của Thái Thanh Tiên Môn đến Vân Môn ... "
Thái độ của Đỗ Kiệt Bân rất kiên quyết, Dương Bách Xuyên biết rõ tính cách của hắn ta, biết mỗi một câu của hắn ta đều là thật lòng. Nếu không nhận thứ này, chỉ sợ lòng của Đỗ Kiệt Bân sẽ không yên.
Dương Bách Xuyên: "Ngươi đã nói vậy rồi thì ta còn có thể làm gì được? Được rồi, ta nhận lấy thứ này, ngươi yên tâm đi theo người của ta đến Vân Môn, nơi đó có kiếm trận cường đại bảo vệ, cũng có cao thủ trấn giữ, cho dù Vẫn Tinh Điện tấn công cũng không dễ dàng như vậy.
Nếu có ngày ta có thể tìm hiểu ra chỗ ảo diệu của nó thì ta sẽ chia sẻ cho ngươi đầu tiên. Quyết định vậy đi, các ngươi đều bị thương, nhưng đi theo người của ta rời đi, ta xử lý người của Vẫn Tinh Điện nên không thể ở lại đây lâu. Hơn nữa ta còn phải đến Dao Trì Tiên Vực một chuyến, chờ xong xuôi mọi chuyện thì huynh đệ chúng ta lại trò chuyện sau."
Noi xong Dương Bách Xuyên nhận lấy Cốt Kính, thứ này không có tên nên Dương Bách Xuyên tạm gọi là Cốt Kính.
Thứ này nhìn như là làm từ xương cốt nhưng cầm ở trong tay lại có cảm giác rất mượt mà, không giống như xương cốt.
Cốt Kính làm hắn nhớ đến U Minh Cốt, lâu như vậy hắn vẫn chưa từng triệu hồi sinh vật từ U Minh. Hắn nghĩ thầm có thời gian sẽ triệu hoán một sinh vật U Minh ra nghiên cứu một chút.
"Được, vậy ta đi đây."
Đỗ Kiệt Bân thở hắt ra một hơi, sau khi giao Cốt Kính cho Dương Bách Xuyên như dỡ được một tảng đá lớn trong lòng.
"Thuận buồm xuôi gió."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!