"Sư tỷ ...? "
Dương Bách Xuyên khẽ gọi một tiếng, trong ánh mắt mang theo sự thắc mắc.
Cơ Tử Hà tiến lên nói: "Sư đệ thu kiếm lại trước đi, tỷ có một số chuyện muốn xác nhận, lát nữa tự nhiên sẽ cho đệ một lý do. Hơn nữa, hắn ta đã bại thảm hại, cũng đã nhận lấy sự trừng phạt của đệ rồi, không thể làm gì thêm nữa đâu."
“Được rồi, sư tỷ, nghe theo tỷ sắp xếp." Dương Bách Xuyên không hỏi thêm gì nữa, vì hắn biết sư tỷ làm gì cũng là vì tốt cho hắn, một người có thể liều mạng vì thì đương nhiên han hoan toan tin tưởng vô điều kiện.
Nghe được câu trả lời của Dương Bách Xuyên, Cơ Tử Hà nở nụ cười vô cùng hài lòng.
Ngay sau đó, Dương Bách Xuyen vung tay thu hồi kiếm Đồ Long và kiếm Bàn Long đang đâm trên người Xuyên Sơn Giáp, khiến Xuyên Sơn Giáp phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Lúc này thực ra cơn giận trong lòng Dương Bách Xuyên cũng đã nguôi ngoai phần nào, nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Xuyên Sơn Giáp, hắn cảm thấy vô cùng hả giận, giết hay không cũng không còn quan trọng nữa, chờ tiểu sư tỷ hỏi xong rồi tiễn gã lên đường cũng chưa muộn.
Lúc này, tiểu sư tỷ đá mạnh vào thân thể khổng lồ của Xuyên Sơn Giáp, lạnh giọng nói: "Hóa hình đi, nãi nãi ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
Vừa nói, nàng ấy vừa vung tay giật một mảnh vảy trên người Xuyên Sơn Giáp, khiến Xuyên Sơn Giáp đau đớn kêu gào thảm thiết.
Ngay sau đó, toàn thân Xuyên Sơn Giáp lóe lên ánh sáng đỏ, hóa thành hình người, nhưng hai tay của gã vẫn phủ đầy lân giáp, trông như móng vuốt của dã thú.
Đối với Xuyên Sơn Giáp, vừa rồi xem như đã đi một vòng trước Quỷ Môn Quan, dưới một đòn của tên Nhân tộc tóc bạc kia, ngay cả lời cầu xin tha mạng gã còn chưa kịp noi tron vẹn đa cảm nhận được sat khí thực chất hóa đè ep lên người. Trong khoảnh khắc đó, gã tin là mình chết chắc rồi, không ngờ đến thời khắc mấu chốt, tên Nhân tộc kia lại dừng tay, hơn nữa nữ tử Nhân tộc bên cạnh còn lên tiếng cầu tình, dường như chính nữ tử này đã giúp gã giữ lại mạng sống.
Giờ đay, Xuyen Son Giáp thực sự sợ hãi tên Nhân tộc này từ tận đáy lòng.
Trong mắt gã, thanh niên Nhân tộc tóc bạc này chắc chắn là một quái vật.
Cũng giống như con khỉ trước đó, đều là cấp bậc Yêu Vương, nhưng hai người đó đều có thể chiến đấu vượt cấp.
Đặc biệt là thanh niên Nhân tộc tóc trắng này còn biến thái hơn nữa, chỉ ba viên cầu màu vàng đất của hắn nổ tung, cho dù gã đã thi triển cấm thuật huyết mạch, trả giá bằng hơn ngàn năm tu vi cũng không thể cản nổi, kết quả là bị phá tan lớp phòng ngự bằng minh văn. Ngay sau đó, một nữ tử mặc chiến giáp đỏ lao đến, nàng ta không hề sử dụng pháp lực, chỉ bằng một cú đấm đã đánh gã bay đi.
Những kẻ này đúng là đều biến thái như nhau, không thể chọc vào được ...
Bây giờ có thể sống thì cũng mình đầy thương tích, nửa sống nửa chết.
Nhưng tốt hơn là vẫn chưa chết, chỉ cần còn sống sót, tu vi hao tổn có thể bù lại, thương thế cũng có thể hồi phục.
Quan trọng là đối phương định xử lý gã thế nào.